Chương 11:

Chương 11:

Đến tối, Kaname đến phòng Iori gõ cửa, hỏi Iori muốn ăn gì. Có điều lại rơi vào tình trạng gõ hoài mà không ai mở. Nhưng vì anh có chuẩn bị trước, anh bình tĩnh lấy ra chìa khoá vặn vặn. Sau khi cửa mở, anh giật mình.

Đơn giản anh nhìn thấy Iori cởi trần nằm trên giường nhưng không biết là đang ngủ hay thất thần…

Phòng rất tối, trông cũng rất buồn, cửa sổ đóng, màn cửa cũng được thả xuống, không có một ánh sáng nào. Nên anh không rõ Iori có đang ngủ hay không.

Anh chậm rãi đi tới, bước chân rất nhẹ nhàng, ngay cả thở cũng vô thức thả nhẹ hơn, như sợ sẽ đánh thức người nằm trên giường.

Đến khi anh tới trước giường, mới thấy hai mắt Iori nhắm nghiền, mới thở phào nhẹ nhõm. Iori ngủ rồi.

Nhưng lập tức anh nhíu chặt mày. Bây giờ là mùa xuân, thời tiết có chút lạnh, thường ngày họ phải mang hai lớp quần áo, mà Iori lại cởi trần… Anh lo lắng chạm thử cánh tay Iori, thấy tay cậu lạnh ngắt.

Điều này khiến mặt anh trở nên khó coi, nhẹ lay Iori, muốn đánh thức cậu, nhưng Iori hình như ngủ rất say, lay cỡ nào cũng không tỉnh. Cuối cùng không có biện pháp, đành từ bỏ đánh thức cậu, thay vào đó anh nâng người Iori dậy, một tay rút ra cái chăn bên dưới mà Iori nằm đè lên.

Sau một lúc, cuối cùng anh cũng đắp chăn đàng hoàng cho Iori, còn anh thì ướt đẫm mồ hôi. là

Kaname cười khổ, Iori thật không biết chăm sóc bản thân… Nghĩ một lúc, anh đưa tay đặt lên trán Iori, thấy nhiệt độ cũng rất thấp, anh hoảng hồn! Vội đặt một tay lên mũi, một tay đặt lên động mạch chủ ở cổ…

Hơi thở có chút nhẹ, nhưng đều… Mạch đập không quá nhanh, nhưng chầm chậm… Kaname thở nhẹ ra, có thể do Iori không có mặc áo, nên trán và tay chân mới lạnh.

Nhưng như vậy sẽ không bệnh chứ? Kaname thật lố lắng, ra khỏi phòng, gọi cho anh cả.

“Alo! Anh Masaomi à? Là thế này, em vừa phát hiện Iori ngủ trong phòng nhưng lại cởi trần… Em cũng không biết em ấy đã ngủ bao lâu, lúc em sờ vào người em ấy, thì toàn thân em ấy rất lạnh…”

“Trên trán cũng có chút lạnh… Không không, anh yên tâm, em có xem qua, em ấy còn thở, tim đập bình thường, rất nhẹ…”

“Được rồi, em đã biết… Vậy anh mau trở về đi, em không đánh thức được em ấy… Em sợ em ấy sẽ bị cảm lạnh…”

Tắt máy, Kaname định trở về phòng Iori, nhưng chưa đi được hai bước thì có người gọi lại.

“Anh Kaname…” Ema bước đến, cười nói: “Em vừa ra ngoài mua chút điểm tâm, anh muốn cùng em ăn không? Vị rất ngon đó!”

Juli đứng trên vai Ema, bất mãn nói: “Chi, chị đối xử tốt với mấy người này làm gì! Họ là những tên đàn ông nguy hiểm nhất, vô lương tâm nhất…”

Ema làm như không nghe thấy, như cũ cười với Kaname.

Kaname nghe con sóc Juli trên vai Ema kêu chít chít phản bác, liền cười nói: “Không cần, anh không đói”.

“Vậy sao…” Ema cúi đầu, không kìm được sự nén thất vọng, nhưng rất nhanh liền ngẩng đầu, cười nói: “Anh Kaname, em có thể nấu ăn cho bữa tối hôm nay không? Ngoại trừ anh Iori, những người khác em đều chưa gặp, em muốn tạo ấn tượng tốt… Em nấu ăn rất ngon, thật đấy!” Nói xong, câu cuối nghe chả khác nào mèo khen mèo dài đuôi, Ema đỏ mặt cúi đầu xấu hổ.

Kaname lắc đầu, cười nói: “Không được đâu, để khi khác đi. Hôm nay anh Ukyo nói sẽ nấu cơm, đã mua thức ăn rồi, hơn nữa cả nhà ai cũng thích món anh ấy nấu, có lẽ giờ này công việc của anh ấy cũng sắp xong rồi”.

Thật sự là, Kaname lo Ema sẽ không biết được khẩu vị của Iori, sợ Iori sẽ không ăn đồ Ema làm… Giống anh vậy, hồi trưa cao hứng làm đồ ăn cho Iori, lại không nghĩ Iori không thích ăn… Anh cũng không muốn Iori không hợp khẩu vị mà giận hờn bỏ bữa đâu! Vì vậy, về phần nấu cơm, vẫn để cho anh Ukyo biết khẩu vị Iori mà làm, như vậy là tốt nhất.

“Vậy à…” Ema thật sự có chút thất vọng, vốn định dùng cơ hội này, làm một bữa ăn để tạo ấn tượng tốt…

Kaname đối với phái nữ luôn lịch thiệp, nên khi thấy vẻ mặt buồn bã của Ema, nhịn không được mà an ủi: “Em đừng buồn, không phải chúng ta từ giờ sẽ thành người một nhà sao!Vậy nên sau này em muốn làm cơm lúc nào chả được, không phải sao?”.

Ema gật đầu, nở nụ cười tươi, ôn nhu nói: “Cũng đúng, để hôm khác em làm cho mọi người ăn thử. Anh Kaname, anh hình như rất bận?”.

Kaname mới sực nhớ đến Iori, vội nói: “Anh phải lên xem Iori, em cứ ăn điểm tâm trước đi. Anh lên trước…” Nói xong, liền trở lại phòng Iori.

Ema nhíu mày, thấy Kaname vào phòng kia, liền đóng cửa, thậm chí còn không thèm nhìn cô một cái. Phòng kia, là của Iori?.

Cậu ta rốt cuộc làm gì, mà có thể khiến anh Kaname bỏ mặc cô, chạy đến phòng cậu ta? Ema nhìn chằm chằm cưả phòng, đến khi Juli kêu mấy lần mới thoát khỏi suy nghĩ, liền nhìn con sóc cười nói: “Juli, vậy chúng ta cùng ăn điểm tâm đi”.

Juli cố đè nén cảm giác kì lạ, gật đầu. Ema vừa cho nó cảm giác kì quái… Trong nháy mắt, nó cảm thấy Ema thay đổi, hoàn toàn không giống “Chi” của nó.

Không lâu sau, Masaomi và Ukyo về cùng lúc, đồ ăn trên tay Ukyo cũng chưa buông ra, mà trực tiếp theo Masaomi lên phòng Iori. Lúc nãy họ gặp nhau ở gara, anh nghe Masaomi nói về việc Iori cởi trần khi ngủ đến tận bây giờ, trong lòng vô cùng lo lắng.

Hai anh em hoàn toàn làm lơ Ema ngồi ở phòng khách, cũng không nhìn đến con sóc nhảy tán loạn, đi thẳng lên phòng Iori, lấy chìa khoá mở cửa, đi vào.

Vào trong phòng, hai anh em nhíu mày. Trong phòng ánh sáng quá mờ…

" Anh Masaomi, anh Ukyo các anh về rồi!" Kaname ngồi trước giường Iori, không biết nghĩ gì, nghe tiếng cửa, liền đứng lên chào.

Masaomi thuận tay bật đèn trong phòng, sau đó đi đến bên cạnh Iori, đưa tay sờ trán cậu, lại xem lại hơi thở, sau đó nói với Ukyo: “Ukyo, em ấy tạm thời không sao, em mang đồ ăn xuống bếp được không? Anh chịu cái mùi đồ ăn lâu lắm rồi!”

Ukyo giật mình, gật đầu, nhưng vẫn không đi chuyển, mà đưa đồ ăn trên tay mình nhét vào ngực Kaname, cũng chả thèm xem người nhà có phản ứng kịp tiếp nhận kịp hay không!

Kaname ngạc nhiên cầm những đồ ăn, nhìn Ukyo nói: “Anh Ukyo, anh làm gì vậy?”

Ukyo cười lạnh: “Mang xuống phòng bếp đi!”

“Nhưng…”

“Được rồi, muốn làm ồn thì ra chỗ khác. Kaname, đem đồ xuống bếp, lát nữa anh tính sổ với em!” Masaomi có chút không kiên nhẫn.

Anh biết mình sẽ sớm bị tính sổ, vì anh ở nhà mà lại không chăm sóc tốt cho Iori. Trong lòng anh cũng tự trách, cũng chột dạ, bởi vậy mà không nói gì nữa, nghe lời mang đồ xuống bếp.

Cất đồ xong, định trở lại phòng Iori, thì lại bị Ema gọi lại: “Anh Kaname, hai người vừa rồi…”

Kaname nhìn cô một cái, không dừng chân, vừa lên phòng Iori, vừa nói: “Là anh cả Asahina Masaomi và anh hai Asahina Ukyo. Người mang mắt kính là Ukyo…”

Nói xong anh cũng đã bước tới cầu thang. Anh không tiện nói thêm, quay đầu áy náy nhìn Ema cười một cái, liền về phòng Iori.

“Chuyện này… là thế nào?” Ema không hiểu, đang xảy ra chuyện gì? Hai người kia Asahina Masaomi và Asahina Ukyo? Tại sao họ không nhìn cô một cái, mà vội lên lầu hai như vậy?

Đúng rồi, buổi sáng hôm nay mở cửa cho cô là anh Kaname… Không đúng! Ở cốt truyện chính, người mở cửa là hai người anh Masaomi và Wataru moiws đúng chứ!!

Tình tiết ở đây không đúng chút nào!

Bên kia, Kaname đến phòng Iori, lo lắng hỏi: “Anh Masaomi, Iori thật sự không sao chứ?”

“Lát nữa có thể sẽ phát sốt, tóm lại bây giờ cần chuẩn bị thuốc hạ sốt cùng những vật dụng khác…” Masaomi vừa nói, vừa mở hòm thuốc, tìm kiếm.

Còn Ukyo, ngồi ở mép giường Iori, đưa tay nhẹ nhàng vuốt trán Iori. Một lúc sau thấy lông mi Iori động. Anh biết Iori sắp tỉnh, ôn nhu nói: “Iori, em dậy chưa?”.

Iori chậm rãi mở mắt, nhìn Ukyo mang mắt kính, vẻ mặt ôn nhu nhìn mình, ánh mắt mơ màng.

Cậu nhớ rõ, hồi nãy vì cảm thấy khó chịu, lại cảm thấy có chút nóng, nên mới cởϊ áσ ra, sau đó ngây người nằm trên giường… Chắc là cậu ngủ quên đi? Nhưng vì sao, bây giờ lại có người trong phòng cậu?

Iori giật giật, sau đó thấy trên người mình được đắp chăn. Từ từ ngồi dậy, phát hiện trong phòng mình không chỉ có Ukyo, còn có cả Masaomi và Kaname.

Ánh mắt cậu lập tức tỉnh táo, khuôn mặt cũng lạnh lùng, nói: “Ra ngoài hết”.

“Iori, đừng như vậy… Trước tiên em mặc áo vào đi…” Ukyo cầm một cái áo, mỉm cười, ôn nhu nói với Iori.

“Ra ngoài hêta đi!” Iori cố chấp nói. Cậu không thích có người trong phòng, huống chi giờ lại có tới ba người! Trong còn có Kaname, người cậu không muốn gặp nhất, đứng sau Asahina Ema!

Ukyo bất đắc dĩ thở dài, cũng không nói nữa, trực tiếp kéo Kaname ra ngoài. Vì vậy trong phòng còn mỗi Masaomi, còn có hộp thuốc của anh nữa.

Một người so với ba người ở trong phòng mình khá hơn nhiều. Ít nhất cậu không thấy quá áp lực. Nhưng vẫn không thích có người trong phòng mình, cho nên cậu lần nữa nói với Masaomi: “Mời anh ra ngoài!”

Masaomi bình thường không tập trung, mà bỏ thuốc lung tung trong hộp, nên giờ anh tìm thuốc đến loạn xì ngầu, căn bản không để ý tới lời của cậu, mà tập trung tìm.

Iori gọi thêm vài lần, nhưng sự tập trung của Masaomi đã thắng, Iori hết cách, nằm lại trên giường, nhắm mắt chuẩn bị ngủ tiếp một lúc.