Chương 30

Mềm mại ngã xuống ở trong lòng ngực Ukyo, thiếu niên thoạt nhìn gầy yếu đơn bạc, vòng eo mảnh khảnh chỉ cần một bàn tay là có thể bao trùm hết.

Fuuto lúc này mới có chút sốt ruột, nói như thế nào thì hắn cũng chỉ là một thiếu niên mới mười lăm tuổi, tuy rằng ngày thường thoạt nhìn rất kiêu ngạo tùy hứng, nhưng thật sự xảy ra chuyện thì hắn cũng sẽ sợ hãi a.

"Anh Ukyo, cậu ta làm sao vậy?"

Ukyo chau mày, đôi tay dùng lực một chút, đem người bế lên, trong lòng ngực cơ hồ là không cảm thụ được trọng lượng. Hắn nhớ rõ không lâu lúc trước, Yuuya cũng giống như bây giờ, thời điểm có người tới gần sẽ thập phần khó chịu, nghiêm trọng hơn là sẽ nôn mửa.

Hiện tại xem ra, cậu nôn ra vào lúc đó cũng không phải là ngẫu nhiên.

Đây là vì cái gì?

"Anh Masaomi đã trở về rồi sao?" Ôm thiếu niên lên lầu, không phải là không nghĩ đến việc dẫn cậu đi bệnh viện, nhưng khi nhìn bộ dáng bài xích của cậu như vậy, Ukyo cũng không dám tự tiện dẫn cậu đi.

"Anh ấy sắp trở về rồi." Louis trả lời, đồng dạng lo lắng nhìn thiếu niên trong lòng ngực Ukyo.

Fuuto đi theo ở sau cùng, trầm mặc.

Hắn bất quá mới về nhà chưa được bao lâu, cảm giác trong nhà giống như là thay đổi, đối với vị anh em mới tới này hắn căn bản là không quen biết, mà nhìn Ukyo cùng Louis, thái độ của bọn họ đối với thiếu niên giống như là rất cẩn thận.

Fuuto không hiểu, thập phần không hiểu!

Nhưng hiện tại, hắn lại không muốn đi hỏi, hắn có chút khinh thường mà nhìn thoáng qua Yuuya, thật vô dụng, chỉ mới đe dọa vài câu liền ngất đi rồi!

Đem thiếu niên chăm sóc tốt, biểu tình Ukyo nghiêm túc "Fuuto, lần này là em làm sai!"

Fuuto "Vì cái gì mà anh Ukyo cũng như vậy, em không cảm thấy em sai ở đâu cả!"

Ukyo "Em quá tùy hứng!"

Nhìn thoáng qua Yuuya sắc mặt tái nhợt, Fuuto khinh thường nói "Rõ ràng là cậu ta yếu đuối mong manh, em căn bản là không có làm cái gì!"

Vẻ mặt Ukyo thất vọng, hắn không nghĩ tới Fuuto tới bây giờ còn không cảm thấy cái sai của mình, tuy rằng thời gian ở chung không nhiều lắm, nhưng là hắn biết, Yuuya là không có khả năng chủ động đi trêu chọc Fuuto, nhất định là thời điểm trở về đứa em trai này đã làm cái gì đó.

Fuuto bị ánh mắt Ukyo nhìn đến có chút chột dạ, lúc này Masaomi liền trở về.

Hắn mới nhận được điện thoại của Louis liền vội vàng trở về nhà gấp.

"Làm sao vậy?" Thở hổn hển, mới vừa lên lầu mở cửa phòng, liền nhìn thấy thiếu niên trên giường lớn.

Louis "Anh Masaomi mau đến xem thử xem, sắc mặt Yuuya rất kém."

Ukyo ngồi ở một bên, cầm khăn xoa xoa mồ hôi Yuuya.

Masaomi nhíu mày "Như thế nào lại không trực tiếp đưa đến bệnh viện?"

"Em sợ em ấy tỉnh lại sẽ không muốn, em vừa mới gọi điện thoại cho Ema, em ấy hiện tại chắc cũng sắp trở lại." Khăn lông cọ qua địa phương nổi lên ửng đỏ, Ukyo duỗi tay xem xét trán Yuuya.

"Có phát sốt không?"

"Không có, chỉ là đột nhiên ngất xỉu đi, hẳn là không phải phát sốt."

Masaomi ngồi xuống, lấy ra ống nghe, vừa muốn đi xốc quần áo của thiếu niên lên, Ukyo liền trước một bước cởi bỏ nút thắt áo sơ mi của thiếu niên "Như vậy có thể chứ?"

Da thịt trắng nõn tinh tế trước ngực lộ ra, lúc tiếp xúc với không khí tựa hồ hơi hơi run một chút.

Tay Masaomi không thể thấy run lên một chút, "Có thể, như vậy là được."

"Thế nào rồi?" Louis đi lên trước, trong mắt lộ ra lo lắng.

"Không có gì dị thường, hẳn là đột nhiên chịu kinh hách, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Đột nhiên bị Louis kêu trở về, thời điểm nghe được Yuuya xảy ra chuyện, trời mới biết trong nháy mắt trái tim hắn thiếu chút nữa liền ngừng đập.

Ukyo đẩy đẩy mắt kính "Không có chuyện lớn gì, chúng ta đi ra ngoài trước để Yuuya nghỉ ngơi đi, Fuuto, em lưu lại chiếu cố Yuuya."

Fuuto ngẩn ra "Dựa vào cái gì!"

Đôi mắt lạnh nhạt của đại luật sư đảo qua, liền tính là thần tượng nhân khí cũng phải ngoan ngoãn nghe lời.

"Hừ, chiếu cố liền chiếu cố, kỳ nghỉ của em dù sao cũng có hai ngày......" Mấy ngày nay vừa vặn không có việc gì cho nên mới về nhà, không nghĩ tới người này làm anh Masaomi cũng khẩn trương như vậy.

Fuuto nhìn thiếu niên nằm trên giường, bĩu môi.