Chương 21: (nam thần tinh tế) kinh thanh tiêm khiếu cùng ôm ấp

Đi dạo khu vui chơi hơn nửa vòng, cho dù là Lý Hàng thể lực vô cùng tốt cũng cảm thấy hơi mệt. Vừa khéo thời gian lại tới gần giữa trưa, Lý Hàng đề nghị với Dịch Thiên Thì: "Chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi một lúc, thuận tiện ăn cơm trưa đi."

Bình thường Dịch Thiên Thì rất ít vận động, hôm nay đến khu vui chơi chơi đùa, ở gần nửa ngày, trên người ra một tầng mồ hôi mỏng, sắc mặt so với bình thường cũng hồng nhuận hơn rất nhiều. Không biết có phải bị lây nhiễm không khí náo nhiệt ở khu vui chơi hay không, biểu cảm của Dịch Thiên Thì so với bình thường cũng phong phú hơn một ít, ví dụ như hiện tại, y trực tiếp biểu hiện sự mất hứng của mình ở trên mặt.

Dịch Thiên Thì đưa bản tuyên truyền điện tử cứng đờ của khu vui chơi tới trước chóp mũi Lý Hàng, tay chỉ chỉ mấy chữ ở trên, "Lý Hàng, anh có thể nói cho tôi biết, trên đó viết cái gì không?"

"Chủ đề chính của khu vui chơi: Kinh thanh tiêm khiếu cùng ôm ấp." Lý Hàng ngẩng đầu nhìn trời, bọn họ đã chơi một buổi sáng, đã thể nghiệm đầy đủ chủ đề kinh thanh tiêm khiếu, tuy nhiên tiếp xúc thân mật của bọn họ, giới hạn ở dắt tay nhau trong nhà ma, về sau chơi trò mạo hiểm kí©h thí©ɧ thế nào, cũng không tiến gần nhau hơn, số lượng ôm ấp thu hoạch được trong một buổi sáng: 0.

Dịch Thiên Thì cũng không mượn cơ hội ép sát từng bước, y kéo bản tuyên truyền bản điện tử xuống, tìm trang bản đồ, "Nơi này có rất nhiều nhà hàng, chúng ta chọn cái nào?"

Nhà hàng dù sao cũng là nơi nghỉ ngơi, nếu lại có chủ đề vui chơi sẽ không thích hợp. Chủ đề của nhà hàng, lấy thoải mái nhu hòa làm chính, tăng sự thú vị lên rất nhiều. Ví dụ như nhà hàng Phòng Bong Bóng, toàn bộ nhà hàng giống như bong bóng, tất cả kết cấu sờ lên đều có sự co giãn như thạch hoa quả; lại ví như nhà hàng Phòng Hoa, trên mỗi bàn đều được cắm một đóa hoa nở rộ, đồ ăn thương mại toàn bộ cũng đều lấy hoa làm nguyên liệu nấu ăn, du khách có thể vừa ngửi hương hoa ngát hương vừa hưởng thụ mỹ thực.

Những nhà hàng như vậy còn có bảy tám chỗ, cuối cùng Dịch Thiên Thì chọn địa điểm ăn cơm là nhà hàng Cơ Giáp, trước khi đi đến đó, cần dùng bản điện tử đặt lịch cơm trước. "Anh xem muốn ăn cái gì?"

Lý Hàng nhìn nhà hàng Dịch Thiên Thì hẹn trước, vừa rồi lúc bọn họ đến khu vui chơi, có đi qua nhà hàng Cơ Giáp này. Nhà hàng bài trí rất phổ thông, điểm đặc sắc duy nhất là nhân viên là cơ giáp cao chừng 4 thước (xấp xỉ 1m7). So sánh với những nhà hàng được thiết kế xuất sắc khác, quán ăn này thực sự không khiến người ta để mắt tới. "Vì sao không chọn nơi khác?"

"Lúc nãy khi chúng ta đi qua nhà hàng Cơ Giáp, anh tổng cộng nhìn cơ giáp hai lần." Dịch Thiên Thì nhàn nhạt nói.

Lý Hàng rất thích cơ giáp, chính là thật không ngờ, động tác nhỏ của anh đều bị Dịch Thiên Thì đặt vào trong mắt. Rõ ràng Dịch Thiên Thì thoạt nhìn như không thèm để ý cái gì, lại đặc biệt quan tâm tới chuyện của anh, nhưng mà phần quan tâm này lại đến từ oán niệm của độc giả...

Lý Hàng bị chính ý nghĩ của mình dọa sợ, vội vàng xua hết những ý niệm không nên có. Anh nhận lấy bản điện tử trong tay Dịch Thiên Thì, lướt chọn vài món ăn, "Anh xem từng này có đủ ăn không?"

Dịch Thiên Thì tới gần nhìn nhìn, "Tàm tạm, chúng ta đi thôi."

Nhà hàng Cơ Giáp cách vị trí hiện tại của bọn họ có chút xa, vì thế Lý Hàng dùng bản điện tử gọi công cụ có công năng thay việc đi bộ, chỉ một lát, một chiếc xe du lịch tự động hai chỗ dành cho các cặp đôi dừng trước mặt bọn họ.

Bên ngoài xe du lịch có kết cấu đơn giản, hai chỗ ngồi vuông vắn, lại thêm trần ở trên. Lý Hàng cùng Dịch Thiên Thì ngồi lên xe du lịch, xe du lịch tự động định vị vị trí, cũng đếm ngược thời gian đến nơi, tiện lợi lại tri kỉ.

Không bao lâu, xe du lịch tới gần nơi cần đến. Từ xa Lý Hàng đã nhìn thấy nhà ăn Cơ Giáp lộ thiên. Một cơ giáp cảm ứng được tín hiệu xe du lịch phát ra, linh hoạt đi qua khoảng cách giữa các bàn so với thân mình nó còn nhỏ hơn, đi về phía Lý Hàng cùng Dịch Thiên Thì.

Mới đầu Lý Hàng cho rằng đây là cơ giáp đi tới để nghênh đón khách nhân, không hề sinh nghi, ngược lại hưng trí bừng bừng quan sát động tác lưu sướиɠ của cơ giáp, thao tác này, bước đi này, di chuyển này, anh cho full điểm!

Thẳng đến khi Lý Hàng phát hiện có điểm không đúng, khoảng cách giữa xe du lịch cùng cơ giáp cũng chỉ còn 20 thước. Cơ giáp đối với xe du lịch giơ tay lên, lòng bàn tay nhắm ngay chỗ Lý Hàng, ánh sáng đỏ sáng lên trong lòng bàn tay cơ giáp --

Nguy hiểm!!!!

Dịch Thiên Thì còn đang cúi đầu nhìn bản tuyên truyền, hoàn toàn không nhận thấy tình cảnh trước mắt.

Lý Hàng căn bản không có thời gian để suy xét, anh theo bản năng xoay người dùng lưng chắn cho Dịch Thiên Thì, ôm y nhảy ra ngoài xe du lịch. Đạn laser liên tiếp bắn ra từ lòng bàn tay cơ giáp, xe du lịch bị bắn nát bươm, trên mặt đất tất cả đều là vết đạn cháy đen, Lý Hàng bị một viên đạn laser bắn vào bả vai, nhất thời một bên áo của Lý Hàng đẫm máu.

Cơ giáp cười điên cuồng, "Lý Hàng, Lý Hàng! Tao muốn mày chết không được tử tế!"

Tuy rằng cách cơ giáp một lớp dày, Lý Hàng vẫn nhận ra thanh âm người điều khiển, anh thậm chí còn chưa từng gặp mặt trực tiếp người nọ, đến cùng vì sao lại có mối thù lớn như vậy?

Các cơ giáp khác trong nhà ăn Cơ Giáp kịp thời phản ứng, tất cả đều hướng tới cổng nhà hàng, nhưng mà cơ giáp trong này bị nhiều du khách hoảng loạn chặn đường, chúng tạm thời không thể chạy tới, mà trưởng quán ăn muốn dùng hậu đài để không chế cơ giáp, lại phát hiện toàn bộ bàn điều khiển mạch ở hậu đài đều đã bị phá hỏng.

Trùng hợp Trần Trình vì tránh gặp phải Lý Hàng, sau 2 phút mới gọi xe du lịch, 2 phút đã đủ để cự ly giữa hai xe du lịch bị kéo dài. Khoảng cách quá xa, Trần Trình căn bản bất lực.

Bả vai cực kỳ đau nhức, mất máu quá nhiều, đợi truy kích thứ hai của cơ giáp tạm ngừng, trong vài giây ngắn ngủi, Lý Hàng chẳng những không hề trở nên hoảng loạn, ngược lại bình tĩnh tự hỏi. Lý Hàng biết cơ giáp công kích anh chỉ còn một cơ hội công kích cuối cùng, nếu tiếp tục kéo dài, chắc chắn nó sẽ bị khống chế, nếu cơ giáp này đã muốn mạng của anh, thì chắc chắn nó sẽ không lãng phí thời gian ở những người không liên quan.

Mạng của mình sẽ không giao ở nơi này, Dịch Thiên Thì lại không giống mình, vô luận thế nào, nhất định phải cứu y!

Lý Hàng đẩy Dịch Thiên Thì ra khỏi cái ôm của mình, ôm bả vai bị thương chạy về hướng trống trải không người...

Đạn laser chói mắt, triệt để nuốt sống Lý Hàng.

Hình ảnh trước mắt Lý Hàng trở nên lóa mắt, đợi đến lúc thị lực anh khôi phục, anh đã lấy thân phận linh hồn phiêu bạt giữa không trung, hệ thống Nguyện Vọng cũng tới bên cạnh anh.



[Ta cũng muốn biết vì sao ta lại chết. Mi tra một chút xem, vì sao Cảnh Thiệu Dương lại hận ta đến nỗi muốn gϊếŧ ta, lúc trước gã còn muốn làm chó của ta mà.]



[Như thế nào?]

Lý Hàng nhìn hệ thống Nguyện Vọng thật lâu, hệ thống Nguyện Vọng co rụt về phía sau.

[Mi biết là tốt rồi.] Lý Hàng bình tĩnh nói, [Hiện tại phải làm sao đây?]



[Vậy thì tới thế giới tiếp theo đi.]



[Là ảo giác của ta sao, vì sao ta lại cảm thấy mi rất muốn bẻ cong ta nhỉ.]



Lý Hàng uy hϊếp: [Nhớ lời nói của mi đó. Nếu ta phát hiện mi làm chuyện gì, ta sẽ thực sự bóp nát mi, trực tiếp trở về thế giới hiện thực. Thế giới kế tiếp là gì?]

Hệ thống Nguyện Vọng cảm thấy độ ấm xung quanh gần như hạ xuống 0 độ, nó run rẩy nói:

là một thiên sảng văn điển hình cho thể loại báo thù rửa hận, kiếp trước nữ chính sống trong mạt thế thực sự quá thê thảm, anh trai ở lúc mạt thế mới xảy ra vì cứu cô mà chết, về sau khuyên tai không gian cùn bạn trai đều bị kỹ nữ tâm cơ cướp mất, cuối cùng bị lừa đẩy vào đàn tang thi trở thành thức ăn cho chúng mà chết. Nữ chính trọng sinh trở về, cứu anh trai, đánh mặt kỹ nữ tâm cơ cùng bạn trai, còn tìm được tình yêu đích thực.

Tác phẩm này là kết quả của Lương Mộng lúc điên cuồng mê luyến mạt thế, Lý Hàng cũng xem qua, xem từng bước trưởng thành của nữ chính trở thành nữ vương quả thực rất thích, cũng không có bug. Lý Hàng chỉ hỏi một câu, [Lúc này, ta có thể trở thành anh trai nữ chính chưa.]

Hệ thống Nguyện Vọng bởi chột dạ, không dám làm trái ý Lý Hàng.

Nó ra sức cam đoan,

[Vậy chúng ta đi thôi.]

Trước khi đi, Lý Hàng cúi đầu nhìn về phía khu vui chơi triệt để hỗn loạn.

Hỗn loạn cùng khủng hoảng lan tràn trong quy mô nhỏ, cơ giáp của Cảnh Thiệu Dương đã bị mấy cỗ cơ giáp khác chế phục, vẫn đang giãy dụa không từ bỏ ý định chạy trốn, Trần Trình ngơ ngác từng bước đi về phía thi thể anh, duy chỉ có Dịch Thiên Thì, giống như ngăn cách với toàn bộ thế giới bên ngoài.

Trên khuôn mặt Dịch Thiên Thì, không có sợ hãi, cũng không có bi thương, y chỉ yên tĩnh đứng tại chỗ, chăm chú nhìn thi thể Lý Hàng.

Lý Hàng quay đầu, không nhìn Dịch Thiên Thì--

Anh không tiếng động thở dài, ít nhất trước khi rời đi đã hoàn thành nguyện vọng muốn ôm ấp của Dịch Thiên Thì, cho dù đó là cái ôm dính đầy máu tươi, cho dù đó là cái ôm đại biểu cho sự ly biệt.

Ít nhất bọn họ đã từng ôm ấp thân mật.

- -----

Tác giả có chuyện muốn nói:

Nê manh ( 泥萌 - có lẽ đây là tên nhóm fan của tác giả chăng?) cảm nhận được tình - yêu - sâu - nặng của Nước Chanh đối với Dịch Thiên Thì không!

Quy củ cũ, chương sau là phiên ngoại thị giác của Dịch Thiên Thì --

Bởi vì muốn nhanh chóng đăng phiên ngoại, hôm nay quyết định phát phúc lợi một chút ~

<Đoạn trích phiên ngoại>

<Định vị thế giới đề cử, "ABO nam nô tinh tế". Nhân vật đề cử, Trần Trình.>

[Đổi người, ta muốn Dịch Thiên Thì.]

<... Ký chủ, tính cách của nhân vật đó là đóa hoa cao lãnh, tính tình đạm mạc, biên độ cảm xúc nhỏ, bất lợi cho việc ký chủ thể nghiệm cảm tình bình thường của con người.>

[Nhân vật Trần Trình không có ưu thế của Dịch Thiên Thì.]

[Cấu tạo thân thể Alpha tương tự với nam giới ở Trái đất, mà hệ thống sinh sản của Omega lấy trình tự của nữ giới là chính. Khiến cấu tạo thân thể đàn ông bình thường xảy ra biến hóa kịch liệt, sẽ mang đến cảm xúc mãnh liệt, sẽ khiến người ta sinh ra cảm xúc hổ thẹn mãnh liệt. Đây là một loại cảm xúc cực kỳ kịch liệt.]



[Vậy ít nhất có thể giữ lại ảnh hưởng của tín tức tố Omega đối với thân thể.]



[Vậy...]



↑hệ thống Nguyện Vọng kế thừa tình yêu của fan đối với Kiều Dĩ Sam.