- Chương 19-
Gió bên ngoài khẽ đong đưa, không khí căng thẳng, sợ hãi đến tột cùng từ bên trong căn nhà lớn của Anh Đại. Hắn đảo mắt nhìn lên hai vị công tử bột kia. Không phải do hắn nhạy cảm hay do hắn bị gì đó, chính bản thân hắn ngay từ đầu đã nhận ra tên công tử giả. Tay hắn cầm một ly trà, hớp nhẹ một ngụm, hắn mở lời.
- Chúng mày đến đây do ai phái?
Câu nói của hắn vang lên, thành công khiến hai con người trước mắt run rẩy. Bọn nó một thằng đến đây vì hợp đồng còn một thằng đến đây vì đánh cắp hợp đồng cũng như là để gϊếŧ hắn. Thông tin có sẵn từ trước cho biết rằng hiện tại hắn đang sống thêm cùng một người nữa, tên công tử giả lạnh sống lưng chỉ có thể ngồi im lặng quan sát xung quanh để tìm kiếm điểm yếu của hắn.
- Tôi thật sự chỉ đến theo lời cha tôi thôi..tôi ngoài đó ra..không còn ý định gì thưa..ngài..
Thằng công tử thật run rẩy. Nó thật sự muốn nịnh hót hắn là ý định ban đầu nhưng khi thấy cách hắn đối xử với lũ người kia thì nó lập tức ngậm mõm nó lại yên phận ăn cơm. Cách bày trí của món ăn làm nó thấy quen mắt lắm, ăn vào rồi nó nhận ra hương vị đồ ăn không thể quên này chính là vị cơm của tình đầu nó nấu. Đó là món ăn do bạn học cùng trường nó theo đuổi năm cấp hai nấu ra, trong một đợt nó cùng anh trai nó đi quán thấy được đầu bếp phục vụ quán đó chính là bạn học kia, ăn một lần đều không thể quên được khiến nó đặc biệt hài lòng với bữa ăn hôm nay mới muốn ăn nhiều hơn.
Nó im lặng nhìn hắn còn hắn không để ý đến nó nữa. Hắn quay đầu nhìn thằng công tử giả đang cúi đầu im lặng. Bàn tay thô ráp của hắn giơ ra nằm lấy tóc nó giật ngược về phía sau. Mắt hắn với mắt cậu ta đối nhau.
- Con chó nào cử mày đến đây?
Hắn hỏi cậu trai kia, tay hất tóc cậu ta ra sau đó bóp lấy cổ cậu ta thật mạnh. Cổ bị bóp chặt khiến cậu ta nhịn không được mà vùng vẫy khiến cho quần áo cậu ta trở nên nhăn nhúm xộc xệch để lộ ra hình xăm nhỏ màu đen ở xương quai của cậu ta.
- Ồ. Hình xăm này...
Hắn đưa mắt nhìn vào hình xăm, tay hắn đẩy lệch cổ cậu ta khiến hình xăm lộ rõ hơn. Hình xăm này hắn biết, trong nhà hắn vậy mà không ngờ có mấy con súc sinh nguyện gϊếŧ chết anh họ mình để có được khối tài sản của gia đình.
- Bảo với chủ nhân của chúng mày nếu nó có muốn gϊếŧ tao thì tốt nhất nên đi xem lại xem chim nó dài bao nhiêu.
Hắn nói xong thì cầm lấy bình trà đập thẳng vào đầu cậu ta. Trà nóng chảy từ trên đầu xuống cùng vệt máu tươi, bình trà chị giá hai mươi triệu của hắn cứ vậy mà vỡ nát. Tên công tử thật ngồi ngay bên cạnh chết lặng. Nó sợ hãi run người mà ngã ngược xuống sàn. Dòng nước trà nóng cứ vậy chảy xuống cùng máu tươi trên mặt của người bên cạnh. Cậu ta nãy giờ cứ im lặng như vậy ai ngờ lại là gián điệp đâu chứ.
- Mày nhìn nó làm gì?
Hắn trầm giọng, trên tay một bên là bình trà vỡ còn một bên thì đang bóp cổ cậu trai kia khiến cậu ta ngất đi vì thiếu oxy và thiếu máu. Để thêm một lúc, hắn mới bỏ tay ra, thế rồi cơ thể của cậu ta ngã xuống sàn tạo ra một tiếng động lớn.
- Mày ở đây rồi tao cũng không nói gì nhiều. Nếu mày thấy nó như vậy rồi thì nên nói với thằng cha và anh trai của mày. Nếu lão cha mày còn dám cho người vào công ty của tao để quyến rũ đám nhân viên kia của tao thì đầu của nó sẽ là quà gặp mặt tiếp theo cho cha mày đấy.
Hắn nói rồi rút một điếu thuốc ra hút. Những lời từ miệng của hắn đã dọa sợ đến nó. Nó run rẩy sợ hãi. Chuyện này nó còn không hề biết. Đến cả anh trai của nó cũng chưa từng để nó tham gia vào những việc này mà cứ để nó tự do ăn chơi vui đùa. Hôm nay quả thật nó đã sáng con mắt nó ra rồi, đυ.ng phải những người như hắn thì đến chính nó cũng chỉ có thể là chết như cậu trai bên cạnh nó hôm nay.
Bóng người lén lút từ đằng sau trên tay cầm một chậu cây, tên đó nặng nề cầm lấy bình hoa nhắm về phía hắn mà ném. Một đường mạnh đập thẳng vào sau lưng chính thức đè thẳng lên thân thể của hắn khiến hắn trừng mắt quay người lại. Cốc trà mới hết nước, hắn ném về phía của tên kia trong màn đêm.
- Thằng chó, mày nghĩ bình hoa này sẽ đủ năng lực để đè tao chết sao?
Hắn đạp mạnh bình hoa đẩy nó ra sau đấy lao vào đánh tên kia. Tên đó còn đang run rẩy không nói lên lời muốn chạy đi nhưng rồi hắn móc ra con dao trong túi áo ở ngực lao về phía hắn đâm vào bụng hắn. Sở dĩ tên này chính là bạn của em họ hắn, cậu ta tới đây dẫn theo công tử giả kia theo lời anh họ để có được một số tiền lớn. Từ lúc hắn đuổi về, cậu ta đã nấp kín ở một bên xem xét tình hình không ngờ rằng lại bị phát hiện sớm như vậy.
- Chương 20-
Tên kia đầm tới tấp vào tay hắn, những nhát dao xuyên qua màng da mỏng đi vào trong thịt làm máu bắn ra. Hắn nhìn con ruồi trước mắt, tay nắm lấy tóc tên kia dật ngược lại rồi lao vào đấm tên đó. Tên này kì thật lại không vô dụng, tên này biết võ, tay cầm lấy con dao cố vực lên rồi ghì thẳng vào lưng hắn, đấm vào mắt hắn một đấm nhưng rồi lại bị hắn vật ngược lại. Dao còn ghì trên lưng nhưng hắn vẫn có thể đấm nhau. Ánh mắt trừng lớn còn có điệu cười thích thú của hắn khiến tên kia run rẩy.
Cả hai người lao vào đánh nhau bỏ quên nó còn đang nhìn vũng máu tươi bên cạnh trong sợ hãi. Nó không biết làm gì đành chạy đi mặc xác cậu trai kia mà đi tìm chỗ trốn. Nó chạy đến một phòng kho thì phát hiện cửa phòng kho không có khóa. Nó mở cửa chạy vào bên trong trốn. Nó run rẩy ngồi xuống thở dốc. Ánh đèn mập mờ mở lên, nó quay người qua nhìn thì bất ngờ trừng lớn mắt.
- Cậu...cậu...
Trước mắt nó chính là hình dáng mà nó sẽ không bao giờ quên. Cơ thể gầy gò, mái tóc dài bù xù với ánh mắt luôn buồn rầu, một con người luôn cô đơn, luôn cố gắng vượt lên tất cả để kiếm tiền mà sống cũng chính là tình đầu của nó.
- Ai vậy?
Anh sợ hãi nhìn nó mà ngã xuống giường. Tại sao lại có người đi vào trong kho này cơ chứ, khuôn mặt này còn có chút quen thuộc. Trong kí ức mập mờ của anh từng xuất hiện một người như này.
- Chính là cậu! Là cậu! Cậu tại sao lại ở đây? Tại sao lại sống trong cái kho bẩn thỉu này chứ!
Nó nhìn người nó yêu mà đau lòng. Nó không thể tin được bây giờ anh lại sống khổ sở thế này nhìn anh không hề có một chút tương lai nào khi mà anh ở đây. Nó tiền đến nắm lấy tay anh muốn đưa anh đi nhưng anh lại vùng vẫy sợ hãi nó mà hất tay nó ra.
- Cậu làm gì vậy. Tránh xa tôi ra..đừng có động vào tôi mà.
Anh run rẩy lùi người vào trong góc. Tại sao lại có một người lạ mặt ở đây chứ. Nhìn qua trông cậu ta không giống người làm việc nhưng tại sao lại tự nhiên nắm tay anh. Nó càng ngày càng đến gần anh hơn mà cầm cổ tay anh thêm chặt hơn như muốn mang anh đi.
- Đừng sợ, đi với tôi, tối sẽ bảo vệ cậu mà!
Nó nói với vẻ mặt hoảng hốt, nó cố gắng nắm lấy cổ tay anh mong rằng anh sẽ tin tưởng nó nhưng lại không biết nói thế nào. Nó chỉ có thể nắm tay anh đi càng khiến anh sợ hãi mà đẩy nó nhiều hơn.
- BỎ RA!
Anh sợ hãi đẩy nó ra nhưng điều đó khiến nó càng bực hơn. Nó càng ngày càng tiến đến cầm cả hai tay anh muốn đưa anh đi theo nó. Nếu anh ở với tên quái vật này sợ rằng hắn ta sẽ gϊếŧ anh một ngày không xa. Nó giật mạnh áo anh vì bực để rồi những vết thương trên cơ thể còi cọc của anh lộ ra làm cho nó chết lặng.
- Chuyện này là sao? Cậu bị gì thế này?
Nó đè anh xuống sàn còn anh thì liền nấc giọng lên mà khóc. Anh đấm nó một cái, cơ thể anh bị nó bóp mạnh làm anh đau đến không nói lên lời. Anh còn chưa có ăn tối.
- Cậu nói mau lên! Tại sao lại như vậy? Tên cầm thú kia đã làm cái gì với cậu chứ? Mà cậu có còn nhớ tôi là ai không?
Nó nhìn anh, nó đau lòng chạm đến từng vết thương trên cơ thể anh thế rồi nó nhìn đến quần anh. Có thứ gì đó mách bảo nó khiến nó không im được trong lòng mà lấy tay tụt quần anh xuống. Đã sốc giớ nó còn thêm đau lòng cả hai cái dồn dập đập vào tim nó. Nó cúi mặt, những lọn tóc che đi ánh mắt ảm đạm nó, khuôn mặt nó tối xuống.
- Hóa ra là như vậy.
Nó nhìn anh sau đấy nắm chân anh lên kê lên cổ nó. Ánh mắt nó trông đáng sợ hơn bao giờ hết. Nó không thể tin nổi cảnh trước mắt còn anh thì run rẩy rút chân lại. Anh bị nó lôi thẳng chân lên. Nó cắn mạnh vào mắt cá chân anh khiến anh đau đớn run lên. Anh cố gắng vùng vẫy.
- BỎ RA! THẢ TÔI RA LÀM ƠN...
Anh cố gắng để có thể thoát khỏi nó nhưng nó nắm chặt chân anh hơn. Nó lôi chân anh lên rồi lấy quần anh trói chân anh lại quàng qua cổ nó. Nó nở nụ cười vừa chua sót lại vừa chán ghét mà nhìn anh.
- Cậu không cần phải như vậy đâu.Nhìn cậu như vậy có vẻ như là một người thèm khát tìиɧ ɖu͙©. Cậu là búp bê tìиɧ ɖu͙© của anh ta sao? Vậy tôi sẽ để cậu toại nguyện.
Nó nói rồi đưa tay ra bóp cổ anh, nó cúi người xuống muốn hôn anh nhưng rồi nó bị anh đấm thẳng vào mặt. Anh khóc trong sự im lặng, hơi thở anh nặng nề mà nhìn nó khiến nó càng thêm đau lòng hơn. Tim nó co thắt lại muốn ôm lấy anh thật chặt nhưng bản thân nó lại không cho nó làm thế mà thay vào đó nó lại đầm anh một cú thật mạnh.
- Chương 21-
Mặt anh chưa đỡ đã có thêm vết thương mới. Phía bên ngoài hắn vừa đấm gãy mũi của tên kia. Tến đó đã ngất lịm đi, xương tay cũng bị hắn đập gãy rồi. Phía đằng sau, cậu trai cũng mới tỉnh dậy thì thấy trận hỗn loạn trước mắt, máu bắn xung quanh sàn nhà, bình trà vỡ vẫn còn đấy. Từ sau lưng, hắn đưa tay lên giật thẳng con dao ra sau đó thì quay người lại nhìn về phía cậu ta.
- Mày tỉnh lại đúng lúc quá nhỉ? Nếu vậy thì ra nằm ngủ cùng nó đi.
Chưa để cho cậu ta nói thêm, hắn lao đến dùng chính con dao kia đâm vào bụng cậu ta vài nhát lập tức khiến cậu ta ngất đi lần thứ hai. Hắn dùng dây trói cậu ta và tên kia lại sau đó mặc cho bản thân đang chảy máu mà đi tìm nốt con mồi còn lại. Đi đến phía nhà bếp, hắn nghe thấy tiếng la hét từ phía bên trong phòng kho. Đầu hắn hơi choáng rồi.
Phía bên trong, anh đang cố gắng vùng vẫy nhưng chân anh bị trói chặt còn tay thì bị giữ lấy rồi đè lên trên. Nó cúi xuống hôn anh nhưng môi lại bị anh cắn chảy máu. Nó điên lên đấm anh một cái, ánh mắt nó chứa đầy sự kinh tởm dành cho người nó yêu thương.
- Chẳng phải vì cậu thích chuyện này nên mới ở lại đây mà không đi theo tôi sao? Giờ cậu khóc lóc cũng chẳng thể khiến tôi mềm lòng đâu.
Nó lấy tay đập mạnh đầu anh xuống đất khiến anh choáng váng. Nó nhìn anh cười điên loạn. Phải rồi, anh ở đây là vì hắn không phải vì nó. Nó yêu anh nhưng nếu anh không theo nó thì tốt nhất nó nên cho anh biết được đời này chỉ có ai mới là người tốt thật sự.
- Ngoan ngoãn im mồm đi.
Nó nhìn thẳng vào mắt anh rồi chạm tay vào vết thương nó để lại cho anh mà cười man rợ. Cơ thể an khiến nó muốn chặt ra, muốn khám phá bên trong cơ thể xinh đẹp này có thứ gì. Nó thấy anh đang khóc, sự biếи ŧɦái trong lòng nó dâng lên thế rồi nó bóp cổ anh nâng lên.
- CỨU!
Anh sợ hãi gào lớn trước khi nó kịp hôn anh khiến cho tai nó bị nhức. Nó đấm anh, một tay nó nắm lấy đùi anh nâng nên mà cắn mạnh đến rách da chảy máu để trả thù.
- Mày ngậm mồm vào!
Nó trừng lớn mắt còn nổi lên cả tơ máu, nó muốn anh im lặng, càng muốn hành hạ thân xác anh, muốn đánh đập anh một trận mặc dù nó không biết tại sao. Từ bên ngoài cửa kho, hắn đã nhìn thấy và nghe hết tất cả. Mặt hắn nối gân xanh, tay hắn nắm chặt lại thành một nắm đấm, lưng hắn và bụng hắn không ngừng chảy máu khiến đầu hắn càng thêm choáng hơn. Hắn tiến vào bên trong phòng kho.
Trước mắt hắn là hình ảnh anh đang bị nó trói chân, mặt thì có thêm vết đấm, anh thì đang khóc còn nó đang điên dại bóp lấy cổ anh. Trông anh yếu ớt đến nỗi không thể thở nổi. Anh nói lời kêu cứu với chất giọng khàn như muốn xé cổ ra. Hắn đưa tay vuốt mặt một cái sau đó trực tiếp đập thẳng vào gáy thằng kia.
- Cái đi.....
Nó chưa kịp nói xong đã ngất đi, hắn ở ngay đấy một tay cởi trói ở chân cho anh sau đó gỡ chân anh ra rồi tiếp tục đập cho nó một phát khiến nó ngã đập đầu vào tường. Hắn nhìn anh đang khóc nấc lên rồi nhìn vết thương mới của anh do nó gây ra. Hắn cố gắng giữ tỉnh táo để trói tay thằng kia lại, xé áo nó ra sau đó dùng áo nó bịt mõm nó lại xong quay ra phía của anh.
Anh bây giờ choáng váng, tuy không rõ là ai đã cứu anh nhưng bản thân anh chỉ có thể ôm đối phương thật chặt rồi lại khóc. Anh thấy bản thân anh thật yếu đuối. Chạm lấy da lưng hắn, cảm giác vừa ướt vừa nhớt đang tràn đầy. Anh cố nín khóc mở mắt ra, cả cơ thể hắn đè lên người anh. Hắn ngất đi vì thiếu máu.
Anh mặc dù rất sợ nhưng nếu không cố gắng đứng dậy để băng thương cho hắn thì chính hắn cũng sẽ chết. Anh không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng khi anh cố gắng đứng lên thì hắn lại nắm lấy cổ tay anh. Anh run rẩy muốn rút tay ra nhưng rồi anh lại dừng lại.
- Đi cùng tao...đi lên phòng...
Giọng hắn thều thào đuối lí như sắp ngất nhưng rồi hắn vẫn vực dậy để dẫn anh đi. Anh cứ vậy để hắn nắm tay. Trở về phòng hắn, anh giúp hắn xử lí vết thương sau đó thì im lặng chờ cho hắn ngủ nhưng hắn vậy mà lại không ngủ. Hắn nhìn anh, bên trong ánh mắt hắn như có một bầu trời u ám. Máu dính đầy trên sàn nhà tầng một và cả trong phòng kho là phòng ngủ hiện tại của anh. Khi nãy chính hắn đã dùng số sức lực còn lại bẻ gãy tay của nó. Hắn ngước đầu lên nhìn anh tay hắn đưa ra cầm lấy tay của anh.
- Mày tên là gì?
Hắn gượng hỏi anh. Anh tuy không biết tại sao hắn hỏi, bản thân anh bây giờ tuy rất run rẩy và sợ hãi nhưng anh vẫn đứng vững. Anh nhìn hắn và hắn cũng nhìn anh. Anh im lặng một hồi rồi mới cúi đầu trả lời hắn.
- Tôi tên Thất Bại.
Anh vốn luôn chán ghét cái tên của anh từ khi còn bé và cho tới bây giờ vẫn luôn như vậy. Trong khi tên của thằng em trai súc sinh của anh là Chiến Thắng thì đổi lại anh tên là Thất Bại, cái tên thật sự sẽ chẳng ra sao nếu như anh không gặp thất bại gì trong cuộc sống nhưng anh đã sai bởi anh chưa từng đón nhật lấy may mắn nào trong đời cả như bây giờ vậy.
Tóc anh bị hắn nắm lấy một ít, vết thương trên lưng hắn và trên bụng hắn khẽ động, tay hắn chạm lên cổ của anh, hắn nhẹ giọng.
- Tao tên Tư Bản. Lại đây.
Anh không hiểu sao bản thân lại nghe theo hắn mặc dù anh đang sợ hãi. Bước chân của anh đến gần, hắn ôm anh rồi dụi mặt vào bụng anh, anh run lên. Hai tay anh chạm vào vai hắn muốn đẩy hắn ra nhưng rồi anh lại dừng lại.
- Lên giường đi ngủ thôi. Tao sẽ không làm gì mày đâu.
- -----
Top: Trần Tư Bản
Tuổi: 27
Cao: 185 cm
Cân nặng: 72kg
Bot: Nguyễn Thất Bại
Tuổi: 21
Cao: 180cm
Cân nặng: Chưa rõ
- Tranh vẽ mới cập nhật -
- Ôm đi nhớ ghi nguồn -