Chương 1

Dưới cái nắng nhẹ nhàng của những ngày cuối xuân. Cậu trai nhỏ lơ đãng nhìn xung quanh rồi quay lại nhìn cậu bạn thân của mình

-Này, cậu nói xem mình có nên tỏ tình với Thành Trương không?

-Ừm hửm, thử xem!!

-Nhưng anh ấy…không phải là gay…

-Xời ạ, thì mày bẻ cong hắn ta đi!!

- …

Minh Dương thở dài thườn thượt. Chỉ còn mỗi tuần sau, nếu không cậu sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa.

Anh lớn hơn cậu một tuổi, học khóa trên cậu. Nhưng tuần tới là anh tốt nghiệp rồi, nếu không tỏ tình anh thì liệu cậu và anh có còn gặp lại được nhau?

Đứng trước căn phòng học trưởng. Cậu quyết định sẽ tỏ tình anh, tay cậu nắm chặt, hít một hơi sâu.

*cạch*

Hình ảnh anh đang cùng một cô gái ôm hôn đập thẳng vào mắt cậu. Đáy mắt đã dâng lên tầng hơi sương mỏng. Nắm tay siết chặt kiềm chế cảm xúc

-Em…em xin lỗi…em gặp anh có chút chuyện…nhưng để sau…cũng được…

Nói rồi cậu quay người đi. Thành Trương chau mày chốc lát liền vui vẻ trở lại với cô gái trong lòng, tay anh miết nhẹ cằm cô ấy rồi hôn lên

-Mẫn Nhi, em thật sự rất tuyệt!!

-Tuyệt như nào?

-Em nên biết như vậy là được rồi!!

-Ưm…đồ xấu xa…

Minh Dương bước ra sau trường. Cậu ngồi thụp xuống chiếc ghế đá gần đó

-Đồ ngốc…người ta đâu cần một thằng gay như mày!!

Thẩn thờ một lát, cậu quyết định chôn vùi tình cảm này vào sâu trong đáy lòng. Trên môi cậu lại nở một nụ cười mãn nguyện

-Gì đâu, một thằng đàn ông thôi mà!!

Nói rồi cậu bước về lớp học. Chăn chú nghe giảng một lúc cậu liền cảm thán

-Thầy logic cũng thật đẹp trai đi!! Ây da, cả tên lớp trưởng cũng đẹp!! Hừm, trước giờ mình bị cái quần què gì che mắt vậy?

Bài giảng kết thúc cũng là lúc tan học cho buổi sáng. Cậu nằm dài trên bàn nhìn qua Vũ Duy mà thở dài thườn thượt

-Haizzz, cậu nói xem…ai bảo sinh viên đại học là sướиɠ…thật mệt mỏi…chiều nay lại 5 tiết dài đằng đẳng với môn triết học… ông trời sao không ngó xuống đây một lần xem thử nhân thế khổ cực thế nào…

Vũ Duy nhíu mày đập một sấp tài liệu lên đầu cậu

-Cậu bị điên sao? Cảm thán như vậy cho ai nghe. Muốn thì nghỉ học về nhà mà chăn bò chăn heo!!

-Hừm…đi ăn trước để lấy tinh thần học triết đã!!

Cậu cùng Vỹ Du xuống dưới căn tin liền thấy anh cùng Mẫn Nhi đang ngồi gần đó. Nhìn qua thì đúng là tim cậu có chút nhói đó, nói không đau lòng thì là giả. Dù gì cậu cũng đơn phương anh tận 3 năm rồi còn ít gì. Vỹ Du thấy cậu như vậy biết ngay cậu đang buồn nên mua hẳn một suất cơm gà nướng cho cậu

-Ăn đi, qua mới lãnh lương!!

-Xì, cảm ơn!!

Đang cúi mặt ăn để chẳng nhìn thấy cái cảnh trướng mắt chàng đút nàng ăn tình tình tứ tứ kia thì có tiếng kéo ghế bên cạnh. Minh Dương đưa mắt ngước nhìn lên thì xém bị khuôn mặt phóng đại của Thành Trương làm cho ho sụ

-Ặc…anh sao lại qua đây?

-Ban nãy em gặp anh có chuyện gì sao??

Vừa nói anh vừa vỗ lưng cậu, sau đó mở giúp cậu một chai nước suối. Đánh chết cậu đi, cậu thích hắn cũng chính là vì cái vẻ ân cần, ấm áp này của hắn. Có bồ rồi thì đừng ngó ngàng tới cậu nữa cũng là đang làm phước rồi đó

-Haha…ban nãy em tính hỏi anh…tài khoản xã hội của thầy logic!!

-À, đây…để anh gửi link qua cho em!!

-Dạ vâng…hì…

Tim đập như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực mà anh vẫn chẳng chịu rời đi. Bất chợt Mẫn Nhi ngồi xuống cạnh anh, tay cô vòng qua ôm lấy cánh tay anh

-Trương, anh đang làm gì vậy?

-À, anh đang gửi tài khoản của thầy Tuấn qua cho Minh Vương thôi!!

-Anh thật là một học trưởng tuyệt vời nhất aaa~~

-Vậy sao, hửm?

Lại thân mật nữa rồi. Cậu là cậu muốn bốc khói nghi ngút trên đầu rồi…

-Haha…hai anh chị ngồi chơi vui vẻ. Em với Minh Vương lên lớp trước!!

Vừa nói Vũ Duy vừa kéo cậu đứng dậy. Cái vẻ mặt ban nãy của cậu đáng sợ như vậy khiến Vũ Duy ít nhiều cũng sợ cậu sẽ gây rắc rối. Cái tên nhóc Hạ Minh Dương này tâm tính hiền lành không có nhiều như người khác thường nghĩ.