Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Boss Yêu Nghiệt Chớ Mập Mờ

Chương 67: Lãng mạn ngoài ý muốn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cô liều mạng giãy giụa, càng giãy dụa, thân thể ngược lại càng chìm xuống.

Nước hồ dập dìu, dập dìu như đang vỗ về, thân thể Tô Tiểu Mễ đang từ từ chìm xuống, ý thức cũng từ từ yếu đi, muốn hô cứu mạng lại bị nước hồ chảy vào miệng, khiến cô cảm thấy càng thêm khó chịu.

Tô Tiểu Mễ cho là mình sẽ chết như vậy, mang theo thật nhiều tâm nguyện mà yên nghỉ!!!

Tiểu Mễ đang chuẩn bị buông xuôi, bỗng cảm giác được có người hô hấp cho mình, là một mùi vị rất quen thuộc, môi hắn dùng sức đè ép vào môi cô, cho cô dễ dàng hô hấp…

Người kia ôm chặt lấy thân thể cô, chỉ sợ cô lại chìm xuống một lần nữa, ôm cô bơi hướng lên mặt hồ, hắn từng ngụm từng ngụm hô hấp không khí, sau đó hướng về phía miệng của cô dùng sức mυ"ŧ vào.Tô Tiểu Mễ chợt ho khan, khạc ra một bụng đầy nước, sau đó lại hôn mê, người đàn ông ôm cô liền thở ra một hơi, bơi về phía thuyền bên.

*********

Trong khách sạn, người kia đem thân thể Tô Tiểu Mễ đặt trên ghế salon, dùng sức vỗ vào mặt cô mấy cái

“Đừng đánh nữa mà,… Đau…” Tô Tiểu Mễ tự lẩm bẩm, ý thức vẫn còn hôn mê

“Tô Tiểu Mễ, cô, cái con người phiền chết này, tỉnh lại cho tôi!” Lâm Khải nhìn thân thể giống như cá chết của cô, trong lòng giận dữ

Tô Tiểu Mễ không có chút cảm giác nào, tiếp tục ngủ, trong miệng lại nói thầm cái gì đó. Đọc Truyện

Cô cùng người đàn ông khác gặp nhau, cô bị rớt xuống hồ, tên kia không thấy bóng dáng đâu, còn hắn lại phải nhảy xuống hồ cứu cái mạng nhỏ của cô, đây là đạo lý gì a!!!

“Cô tỉnh lại cho tôi!”Lâm Khải cố nén lửa giận, lần nữa dùng sức vỗ cô hai cái.

Tô Tiểu Mễ lại khạc ra mấy ngụm nước.

Bất thình lình, Tô Tiểu Mễ rùng mình mấy cái, đôi môi trắng bệch, Lâm Khải thầm nói: “Đáng chết!” Hắn đã không quản được nhiều như vậy, đưa tay liền cởi bỏ y phục đang ướt đẫm của cô.

“Không nên động vào tôi… Không muốn…” cô ý thức mơ hồ lẩm bẩm.

“Buông tay, bằng không cô sẽ bị cảm lạnh!” Lâm Khải không vui hướng về phía cô nói, mặc dù hắn biết cô có thể không nghe gì hết.

“Lấy đôi tay bẩn thỉu của ngươi ra, tôi không muốn… Cũng không cần…” Cô ôm thật chặt thân thể của mình, co người lại.

Lông mày Lâm Khải không nhịn được nhăn lại, người phụ nữ này sao lại không nghe lời như vậy, thấy thân thể cô bị lạnh, hắn không nhịn được đau lòng, đặt tay lên trán cô, cảm giác nóng hôi hổi truyền đến, thầm nói không tốt.

Hắn lập tức gọi điện thoại cho khách sạn, yêu cầu loại thuốc trị cảm lạnh.

Cúp điện thoại, tay hắn kéo tay cô, phát hiện tay cô lạnh như băng, trong lòng càng thêm thấp thỏm lo lắng.

“Đã nói với cô, đừng quá ham chơi, cô lại không nghe, hiện tại nếm hậu quả đi!” Tay của hắn nắm chặt cô, cô hơi giãy giụa một chút liền bỏ qua.

“Ngoan, nghe lời…”Lâm Khải tiến tới bên cạnh cô, nhỏ giọng nói, lời này từ trong miệng của hắn nói ra, hắn cảm giác được thân thể của mình run lên một chút, thật không hiểu nổi, hắn cư nhiên nói ra những lời lấy lòng như thế đối với con người này.

“Ừ…” Tô Tiểu Mễ nhẹ nhàng ngâm nga.

Tay hắn đang chuẩn bị giúp cô cởϊ qυầи áo, chuông cửa vừa vặn vang lên.

Nhân viên phục vụ rất lễ phép đem thuốc men cùng bình thủy giao cho Lâm Khải, nhân tiện cũng hỏi xem còn cần gì không.

Lâm Khải từ tốn nói một câu: “Không có, cám ơn!”

Đóng cửa lại, hắn lập tức đỡ Tô Tiểu Mễ từ trên ghế salon ngồi dậy.

“Há mồm, uống thuốc đi!”Hắn nhẹ giọng ra lệnh.

“Không… Không muốn uống thuốc…Không muốn…” Cô ngoảnh đầu sang một bên, vô lực chống cự.

“Nghe lời!”

“Không nghe…”

Lâm Khải thừa dịp cô nói chuyện, lập tức đem một viên thuốc cho vào trong miệng của cô, sau đó đưa nước ấm tới cho cô uống.

Nhưng hắn không nghĩ đến, lần này hoàn toàn ngược lại, khiến cho chút nước còn sót lại trong bụng phun hết ra, thuốc cũng theo đó phun ra, bắn tung tóe vào người Lâm Khải.

Lâm Khải muốn điên lên rồi, người này đã là lần thứ hai phun hết vào người hắn.

Vừa phun xong, cô lại co rút thân thểlại. Nhìn cô run lẩy bẩy, hắn lại thấy xót xa.

Chỉ đành phải lấy thuốc bỏ vào trong miệng của cô một lần nữa, nhưng có làm thế nào cô cũng không há miệng.

Nhìn cô ngủ mê đi, nhìn lại nước cùng thuốc, hắn chỉ đành phải nhắm mắt lại, đem thuốc cho vào miệng mình, uống một hớp nước, đang chuẩn bị dùng miệng mình cho cô uống thuốc, lại phát hiện mình cư nhiên đã đem thuốc nuốt mất.

Một người luôn ghét thuốc men như Lâm Khải lập tức tức giận nắm chặt tay, nếu người nằm bên cạnh hắn là đàn ông, hắn thề hắn nhất định sẽ hung hăng đạp cho mấy cái

Bất đắc dĩ, hắn đành phải ngậm thuốc lần nữa, lần này nắm giữ đúng lực độ, hôn lên môi của cô, dùng sức đem viên thuốc hướng bỏ vào trong miệng của cô, dùng lưỡi đẩy vào bên trong, cho đến khi cảm giác được cô nuốt xuống.

Động tác như thế lập lại hai lần, tim của hắn mới dần dần bình phục lại.

Khi hắn đang chuẩn bị rời khỏi đôi môi cô, Tô Tiểu Mễ sau khi nuốt thuốc vào, nhịn không được ừ hừ ra thanh âm, lại làm động tâm Lâm Khải, không nhịn được trở lại trên bờ môi của cô lần nữa.

Quấn quýt lấy cái lưỡi của cô, môi cô sau khi uống thuốc vào, trở nên mềm mại như dính mật, làm hắn lưu luyến không muốn rời

“Ư… Lạnh…” Cô ngâm nga mấy tiếng, tay cũng không mục đích bám vào hắn, dùng sức ôm hắn, muốn từ trên người của hắn hấp thụ chút ấm áp.

“Con người này, cô đây chính là tự tìm!” Hắn thầm nói, thân thể cũng nằm lên phía trên cô.

Hắn mang theo “sứ mạng”, đưa tay cởϊ qυầи áo cô. Bất kể vì mục đích gì, hắn cũng sẽ giúp cô cởi ra.

“Lạnh…Lạnh…” Cô càng ngày càng cảm giác được rét lạnh, thân thể ấm áp của Lâm Khải lại làm cho cô lưu luyến không rời.

“Tiểu phiền toái, xong ngay đây, tôi giúp cô sưởi ấm!” Trong suy nghĩ của Lâm Khải, người này thật đúng là phiền toái.

Hắn rất “đơn thuần” giúp cô cởϊ áσ ra, tự nói với mình, đây chính là cô muốn hắn giúp một tay.

Khi thân thể cô hoàn hảo hiện ra ở trước mặt hắn, hắn chỉ cảm thấy cổ họng liền trở nên khô khốc, đặc biệt là khi tay hắn đυ.ng chạm vào da thịt nhẵn nhụi của cô, toàn thân như bị đông cứng lại.

“Ừ… thật thoải mái…” Vừa mới nói xong, người của cô liền lăn xuống ghế salon, nằm trên mặt thảm.

Nhưng tư thế như vậy, bộ dáng nửa ẩn nửa lộ, làm cho cả người Lâm Khải nóng lên, tay của hắn càng thêm không nhịn được hướng về phía cô.

Ôm lấy thân thể của cô đặt ở trên giường, hắn thật chặt đè xuống.

Tay của cô rất tự nhiên bám vào hắn, an ổn dính vào ngực của hắn.

Hắn cơ hồ là không thể chờ đợi được, cởϊ qυầи áo của mình xuống, chỉ có con người trước mặt này luôn làm cho hắn không thể khống chế được ham muốn, hơn nữa không cần bất kỳ trêu đùa dư thừa nào, cả người hắn liền có thể trở nên kí©h thí©ɧ, tràn đầy ham muốn.

Cái miệng của hắn dùng sức ngậm lấy môi cô, mυ"ŧ vào đầu lưỡi của cô, quấn lấy nhau.

Tô Tiểu Mễ chỉ cảm thấy mình ở vào một hoàn cảnh khác thường, cô giống như trở lại giấc mộng trên máy bay. Trong mộng, người đàn ông mang mặt nạ nằm trên người cô, bọn họ giờ phút này đang quấn quít thành một khối.

Cô bị mùi vị hấp dẫn của hắn mê luyến, vì vậy, cô chủ động quấn tay quanh cổ của hắn, nhiệt tình đáp lại.

Lâm Khải chỉ cảm thấy cả người như lò lửa, cô chủ động càng làm cho hắn cảm thấy khó mà tỉnh táo được, xem ra người này là đang khát vọng hắn.

Hắn không còn băn khoăn quá nhiều nữa, chỉ muốn có cô một cách điên cuồng, giày xéo cô.

“Ừ…” Khi tay hắn chạm vào đỉnh phấn hồng, cô cảm thấy thân thể bị kí©h thí©ɧ một phen.

Hắn lúc thì xoa, nắm, khi thì lôi kéo, chọc cho cô trận trận khó nhịn.

“Không nên náo loạn nữa… Không muốn…” Cô nhẹ lẩm bẩm nói nhỏ, chân cũng không tự giác đã quấn quanh cái hông to lớn của hắn.

“Có phải muốn hay không?” Thân thể của hắn chợt trầm xuống, thật chặt chống đỡ cô.

“A…” Cô nho nhỏ ngân nga một hồi. Cảm giác này khiến cho cô thanh tĩnh một chút, thân thể lại giống như khẩn cầu nhiều thứ hơn.

Nụ hôn của hắn rơi vào đỉnh phấn hồng của cô, mυ"ŧ vào, quấn quanh nó.

Chân cô theo bản năng quấn chặt cái hông của hắn hơn, ôm chặt lấy hắn.

Hắn mỉm cười nghiêng người, tay theo bụng nhỏ của cô trượt một đường xuống phía dưới, dừng lại ở nơi bí mật của cô.

Rất nhẹ nhàng trêu chọc quanh thân của cô.

Tô Tiểu Mễ lay động khó khăn, “A… Khó chịu…”

“Là khó chịu hay là khó nhịn?” Hắn nhẹ nhàng dùng sức khẽ cắn ở trên da thịt của cô.

“Ừ, đau…”

Thanh âm của cô kí©h thí©ɧ hắn, một ngón tay của hắn từ từ trượt vào dải đất đã ướŧ áŧ của cô, khóe miệng mang theo nụ cười tà ác, phản ứng của thân thể mới thực sự là chân thực nhất. Dù cho bên ngoài có bao nhiêu nghiêm nghị, trang phục có bao nhiêu kín đáo, khi lên giường, không chừng lại trở thành một con người khác.

“Tôi thích phản ứng của em.” Ngón tay của hắn theo lời nói chen vào nơi bí mật của cô.

“A…” Một hồi cảm giác thoải mái truyền khắp thân thể của cô.

Cảm giác được cô buông lỏng cùng hưởng thụ, động tác trên tay hắn cũng từ từ tăng nhanh, từng điểm, từng điểm xâm nhập.

“Um… A…” Tay cô nắm chặt thân thể hắn, cô muốn nhiều hơn nữa.

“Có phải còn muốn hay không?” Hắn xấu xa cười.

“Ừ…Muốn…” Giờ phút này, cô không biết xấu hổ, cô chỉ cảm thấy đây là một giấc mộng đẹp, không cần trách nhiệm, không cần ngượng ngùng, cô muốn, muốn rất nhiều, rất nhiều.

Tay của hắn chợt dùng sức đâm thật sâu vào trong. Cô kích động không dứt, trên tay của hắn dính đầy thứ mật yêu của cô.

Thân thể hắn theo phản ứng của cô cũng càng thêm bành trướng, bộ vị của hắn cũng khó chịu không thôi, hận không thể lập tức đút vào cô, dùng sức rút ra cắm vào, để cho cô cầu xin tha thứ một lần, rồi thỏa mãn, lại cầu xin tha thứ, rồi lại thỏa mãn…

Hắn lại dán thật chặt một lần nữa, để cho cô cảm nhận được nóng bỏng và mênh mông.
« Chương TrướcChương Tiếp »