Tô Tiểu Mễ vừa thấy được thức ăn ngon liền không cách nào cự tuyệt, cái gì giảm cân cái gì giữ dáng người, hết thảy ném qua một bên, cũng may vóc người của cô có ăn bao nhiêu cũng không mập lên được, luôn luôn hơi gầy, đây cũng là Hạ Tử Vi cũng vì điều này hay tỏ ra lo lắng cho cô.
Mỗi khi thấy thức ăn nào ngon, cả 2 đều không nhịn được, nhanh nhảu mua lấy, rồi ăn, Thân Vĩ Văn nhìn bộ dạng cô đang ăn, cảm thấy mỗi món ăn như có một mùi vị đặc biệt, thường ngày hay kiêng ăn như hắn cũng không nhịn được, đi theo cô ăn thử món này, món nọ.
“Cuộc sống lý tưởng đối với tôi chính là cuộc sống như thế này, đi du lịch, thưởng thức món ăn ngon, lại thêm trai đẹp phụng bồi đi dạo phố, ha ha…”Tô Tiểu Mễ tâm tình cao hứng, những gì nghĩ trong lòng liền nói ra, gương mặt vui vẻ, hứng khởi.
“Tôi còn rất thích kể chuyện cười, nhưng tôi kể chuyện cười rất vô duyên, mỗi lần tôi kể là chính mình liền cười, người khác đều không cười, ha ha!!”Tô Tiểu Mễ vừa đi vừa vui vẻ nói.
“Vậy em kể cho tôi nghe thử đi?”Hắn đi theo bên cạnh cô, tâm tình cũng trở nên vui vẻ.
“Ngày xưa, ở một ngôi làng nọ, có một người chết, người này tên là A Tiếu, hôm đưa linh cữu hắn về trời, gia đình hắn mọi người đang lớn tiếng khóc, đúng lúc, có một người đi ngang qua nơi đó, thấy bọn họ khóc đến thương tâm như vậy, liền hỏi bọn họ đã xảy ra chuyện gì?”Tô Tiểu Mễ quay mặt sang, cô híp mắt cười vui vẻ, “Anh đoán xem bọn họ nói gì?”
Nhìn khuôn mặt đang cười của cô, nhịp tim của hắn bỗng tăng nhanh. Nhiều năm nay, rất ít khi hắn như vậy, mỹ nữ hắn gặp qua vô số, Tô Tiểu Mễ thật không phải là đại mỹ nữ, nhưng ở cô có một loại lực hút kì lạ, có thể hấp dẫn ánh mắt của hắn.
“Không biết, họ nói cái gì?” Tay của hắn không nhịn được nhẹ nhàng nghịch vài lọn tóc trên trán cô. Bạn đang đọc truyện tại
Đọc Truyện – www.Truyện FULL
“Ha ha… Ha ha…” Tô Tiểu Mễ còn chưa nói đáp án, chính cô ngược lại cười to, “Bọn họ nói Tiếu chết, Tiếu chết… Ha ha… Ha ha… Mấu chốt là người đi đường đó không hiểu nếu cười ngạo tại sao còn phải khóc, ha ha… Ha ha…”
Tô Tiểu Mễ đã cười đến nghiêng ngả, tay của hắn đỡ cánh tay của cô, khóe miệng cũng cười theo, nhưng hắn cười không phải chuyện cười kia, mà là cười theo Tiểu Mễ.
*********
Đường phố náo nhiệt dần trở nên yên tĩnh, trên đường du khách cũng chầm chậm tản ra, bóng đêm cũng làm cho lòng người khôi phục an tĩnh, gió thổi qua mặt, hơi lạnh lại mang theo chút tia ấm áp.
Một chiếc thuyền theo phong cách Giang Nam hướng tới bọn họ, Thân Vĩ Văn nhìn cô cười một tiếng, ý bảo cô đi vào.
Đêm Tây Hồ, đây chính là ước nguyện đặc biệt thành hiện thực cùng với bóng đêm, Tô Tiểu Mễ nhìn hắn, từ khi quen biết nhau đến giờ, không có điểm nào để cho cô chán ghét, đến ngay cả từ chối chuyện đi chơi đêm này cũng không thể nói ra.
Tiểu Mễ bước vào thuyền trước, Vĩ Văn cũng theo đó đi vào
Ở cách bọn họ không xa, một đôi âm lãnh nhìn thấy hết thảy, hắn mới phát hiện hắn quá khinh thường người phụ nữ này.