Điện thoại, không có ai nhận nghe. Một lần, một lần lại một lần, thủy chung không có ai nghe máy.
Hạ Tử Vi cầm chặt điện thoại di động, trong lòng bàn tay đã rịn ra rất nhiều mồ hôi. Băn khoăn không được nhiều như vậy, cô chận một chiếc taxi, chạy thẳng tới công ty Hà Kính Vũ.
“Tôi muốn tìm Hà tổng giám.” Hạ Tử Vi hiện đang đứng ở quầy tiếp tân của công ty.”
Nhân viên mỉm cười nói cho cô biết: “Thật xin lỗi, hiện Hà tổng không có mặt ở công ty.”
“Vậy có biết anh ta hiện giờ đang ở đâu không? Tôi tìm anh ta có việc gấp!” Hạ Tử Vi mặt mày nóng nảy, khiến cho nhân viên ở quầy không đành lòng cự tuyệt cô, trong lòng không nhịn được bi thương một chút: “Người phụ nữ đáng thương này đoán chừng vừa bị Hà tổng đá a.”
“Cái này cụ thể tôi cũng không rõ ràng, nếu gấp cô có thể nhắn lại.” Cô mỉm cười đáp lại Hạ Tử Vi.
Hạ Tử Vi từ công ty Hà Kính Vũ đi ra thì trực giác phát hiện một đạo ánh mắt đồng tình ở phía sau lưng cô.
“Này nhất định là ảo giác.” Hạ Tử Vi tự an ủi chính mình.
Chưa từ bỏ ý định cô lại trực tiếp đến chỗ ở của Hà Kính Vũ.
Tối hôm qua đi ăn cơm, Hà Kính Vũ nói có chuyện phải xử lý, cho nên tất sẽ trở về nhà. Những ngày qua, hai người không dứt đòi lấy thân thể nhau, buổi tối khổ cực cày cấy, ban ngày còn phải đi làm, cũng dần dần có chút thể lực không đủ, Hạ Tử Vi cảm thấy điều này cũng rất bình thường, nhưng vì cái gì hiện tại cô cảm thấy tất cả giống như báo trước điều gì đó.
“Mình nhất định là suy nghĩ nhiều, nhất định là suy nghĩ nhiều…” Hạ Tử Vi một lần lại một lần an ủi bản thân.
Rất nhanh, cô đi tới nơi ở của Hà Kính Vũ, một lần lại một lần nhấn chuông cửa, thủy chung không có bất kỳ sự đáp lại.
Cô thử gọi di động lần nữa, như cũ là không ai nhận nghe.
“Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Tại sao đến di động cũng không nghe? Không thể nào… Tuyệt đối không thể nào…” Cô tự lẩm bẩm.
“Hà Kính Vũ… Hà Kính Vũ…” Cô đột nhiên hướng về phía cửa lớn tiếng kêu, cô biết bên trong sẽ không có ai bước ra nhưng vẫn như cũ không muốn từ bỏ ý định.
Bảo vệ cư xá và hàng xóm đi ngang qua, ánh mắt quái dị nhìn cô một chút, nhẹ giọng nói: “Cô gái, cô đừng kêu như vậy, sẽ ảnh hưởng hàng xóm chung quanh, như vậy không tốt.”
Hạ Tử Vi áy náy gật đầu xin lỗi, sau đó xoay người rời đi.
*********
Bên trong gian phòng của Hà Kính Vũ.
“Không nhìn ra, Hà Đại tổng giám còn có thể chơi chiêu này a.” cô gái kia đốt một điếu thuốc, nhẹ nhàng hít hai cái, sau đó thổi về phía mặt của hắn.
“Không có biện pháp, để không bị quấy rầy, không thể làm gì khác hơn là như vậy.” Hà Kính Vũ nằm trên ghế sa lon, đưa tay, kéo người kia trở lại trên người hắn, tỉ mỉ ngửi mùi trên người cô.
“Anh thích mùi nước hoa này.” Tay của hắn dùng sức ôm chặt thân thể của cô lại.
“Mùi gì?”
“Mùi quyến rũ của phụ nữ.” Hắn nâng cằm của cô gảy nhẹ nói.
“Vậy sao? Em còn tưởng rằng lần này anh kết giao với người đủ quyến rũ rồi chứ, cho là anh đã sớm không còn thích em.” Người kia mím cái miệng nhỏ, mang theo chút dấm chua nũng nịu trách móc.
Đọc Truyện“Ở trong thân thể của anh, em vĩnh viễn là quyến rũ nhất!” Vừa nói, bàn tay to của hắn dùng sức xoa nắn thân thể của cô, từ hông trượt một đường đi xuống.
“Anh tên vô lại này, ghét chết! Không chơi… Không chơi với anh…”
“Nói ghét anh? Vậy ai tối hôm qua nửa đêm chạy tới gõ cửa, là ai nói muốn chỉnh chết anh, hiện tại anh liền để cho em cầu xin tha thứ!”
Trên giường phát ra từng đợt, từng dợt cười to vui vẻ, rất nhanh liền biến thành từng tiếng vui thích, tiếng cầu xin tha thứ, các loại thanh âm kí©h thí©ɧ não bộ con người…
Phía dưới Hà Kính Vũ nằm đè lên người phụ nữ khác, căn bản không hề nghĩ tới bây giờ Hạ Tử Vi là cái dạng gì tâm tình.