Hắn chăm chú nhìn cô gắt gao, mang theo tính khıêυ khí©h.
“Cô gái nhỏ say rượu?” Khóe miệng của hắn đột nhiên buông lỏng, lộ ra ý cười nhàn nhạt.
Ánh mắt của Tô Tiểu Mễ vừa mê hoặc vừa hiếu kì nhìn hắn, cười nhẹ, chỉ cảm thấy tim đang căng thẳng đập không ngừng, thậm chí còn có chút run rẩy.
“Đáng chết, ánh mắt như vậy!” Hắn thầm hầm hừ trong lòng.
Thậm chí khiến hắn quên mất lời cần nói tiếp theo, miệng không chút do dự ấn xuống, dùng sức mυ"ŧ vào.
Thân thể Tô Tiểu Mễ đột nhiên dán thật chặt vào vách tường lạnh, đôi mắt mở to nhìn người đàn ông trước mặt. Đây là tình huống thần kì gì? Tại sao hắn hôn cô? Tối nay cô không có câu dẫn anh ta, cũng không có ý định muốn thất thân nha?
“Mau, mau… mau tỉnh lại, tỉnh lại đi…” Tay của cô đặt ở hai bên bắp đùi mình, đại não không ngừng gọi mình cách xa người đàn ông này một chút, nhưng hắn là cấp trên của cô, ngẩng đầu không thấy cúi đầu liền thấy (có lẽ ý là “đằng nào cũng gặp”), lần đầu tiên phát sinh quan hệ là vì không biết sẽ xảy ra tình huống như thế, nếu như có lần thứ hai, thật không khỏi cũng quá khó xử đi, sau này làm sao gặp người?
Đọc Truyện
Đầu lưỡi của hắn linh xảo tiến vào trong môi cô, nhiều lần hút lấy hương vị thơm ngọt bên trong. Tô Tiểu Mễ chỉ cảm thấy đầu óc nóng lên một trận, sau đó trống rỗng.
Làm sao bây giờ? Không có khả năng cự tuyệt, phải làm sao đây?
Thân thể của hắn theo nụ hôn trở nên càng ngày càng nóng, đôi chân thon dài mà có lực mạnh mẽ chống đỡ thân thể cô khiến cô muốn kháng cự cũng không thể động đậy. Hắn dùng sức lôi kéo, eo nhỏ của cô liền bị ôm thật chặt trong tay ai kia, hai người càng thêm khít khao.
“Không!” Cô kêu to, “Nhưng tại sao không có âm thanh?” Tô Tiểu Mễ kinh ngạc.
Thân thể cô mảnh mai như vậy, bàn tay to của hắn cách một lớp y phục cũng có thể cảm nhận được toàn thân cô run rẩy, loại run rẩy nhè nhẹ này, làm cho hắn không khỏi mất khống chế một lần nữa. Thật muốn ngay lập tức tại chỗ này gần gũi cô! Mà một khi loại ý niệm này đã nảy sinh thì thật khó để có thể dừng lại được.
“Trời ạ, mình điên rồi sao? Sao mình có thể tự cho phép mình và cấp trên của mình phát sinh tình huống này lần thứ hai?” Tô Tiểu Mễ nhắm chặt mắt, vội vã thanh tỉnh lại.
“Một… Hai… Ba… đẩy…” Tô Tiểu Mễ nhủ thầm.
Cô chưa kịp đẩy ra, bên cạnh đã có người gọi to: “Lâm Khải…”
Thanh âm thẹn thùng nhưng không yếu đuối, Lâm Khải nghe phía sau có người kêu lên, tay của hắn từ từ buông lỏng, môi của hắn dùng sức hôn một cái trên môi của cô.
“Phụ nữ ngoan, phải về sớm một chút!” Thanh âm của hắn trầm thấp đến mức tựa hồ chứa một tia ra lệnh.
“Khải, em tìm anh thật lâu nha!” Người phụ nữ kia cười quyến rũ nhìn cô, đối với tất cả những chuyện cô ta vừa thấy hình như cũng không có tức giận, thân thể cứ lơ đãng dán tới.
“Mẹ nó, giờ làm sao đây?… Đi về chứ sao…” Trong lòng thầm nói.
Khi Tô Tiểu Mễ thấy người kia cố ý kéo cánh tay Lâm Khải, đem thân thể hướng về phía mình thì… ngoài kinh ngạc vẫn chỉ có thể là kinh ngạc: “TMD, vóc người thật không phải tốt bình thường, không phải tốt bình thường mà!” Tầm mắt hướng về bộ ngực đang đung đưa trước mặt, cô cẩn thận nhìn đi nhìn lại, không phải là lộ ngực… là hung khí gϊếŧ người a!
“Khải, chúng ta đi thôi, bọn Henri vẫn còn chờ anh đó!” Cô gái kia dán chặt vào hắn, rúc vào bên cạnh hắn như chim nhỏ nép vào người, tóc thẳng dài, trang phục đơn thuần, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa thoạt nhìn như mười tám tuổi.
Lâm Khải liếc nhìn cô một cái, đang định nói chuyện, Tô Tiểu Mễ liền cười mị hoặc, nhờ men rượu cướp lời.
Tay nhỏ bé choàng qua, thì thầm nhỏ nhẹ cất tiếng: “Anh đẹp trai, em sẽ nhớ tới anh!” Vừa nói, môi cô tiến tới gương mặt hắn dùng sức hôn cái chụt:”Tạm biệt!”
Trong tích tắc xoay người, cô nhìn thấy tia sáng ngoan độc trong mắt cô gái kia.