Đầu của hắn nhẹ nhàng dán xuống, dọc theo lỗ tai của cô, nhẹ nhàng ma sát.
Hô hấp nóng bức mang theo mùi vị quen thuộc của hắn, từng chút thấm vào da thịt của cô, tay của cô không biết ở thời điểm nào đã lặng lẽ đặt ở trên tay hắn ôm eo thon của cô, hô hấp của hắn cũng theo hơi thở của cô càng thêm nồng đậm.
“Tiểu Mễ… Anh thật thích mùi hương của em… Thích…” Hắn thấp giọng lầm bầm, hai tay vòng chặt hơn, mạnh mẽ ma sát cách y phục của cô.
Hôn thất thần và tự động theo lỗ tai của cô một đường xuống phía dưới, bàn tay ấm áp của hắn cũng vén y phục của cô lên, trượt lên trên da thịt hơi lạnh của cô.
Thân thể của cô theo bản năng hướng gần tới thân thể của hắn, đầu cũng không tự kiềm chế khẽ ngửa ra sau, nụ hôn của hắn lại càng kích động, mang theo tinh khiết và hương thơm của rượu đỏ, một đường dán lên phần cổ của cô, thân thể hắn càng nóng hơn, động tác trên tay hắn cũng theo đó càng thêm cuồng dã.
Một cái tay trượt lên xoa phần đầy đặn của cô, đùa bỡn chấm đỏ nhỏ yếu ớt mà đầy đặn của cô, một cái tay khác của hắn thì không kịp đợi đi vòng quanh chỗ tư mật của cô.
Tô Tiểu Mễ không có cự tuyệt, nhàn nhạt đáp lại nhiệt tình của hắn.
Y phục được hắn cởi bay ra ngoài, mà hắn từ phía sau dùng sức chống đỡ cô, để cho ngọn lửa rừng rực vọt tới đốt quanh thân cô, cố gắng dấy lên bể dục chân thật nóng bỏng trong cơ thể cô.
Hoạt động quanh vườn hoa bí mật, nhẹ nhàng chạm tiểu hạch nhạy cảm của cô, xoa nhẹ, cô có chút khó nhịn cắn môi, cảm giác vui vẻ và khó chịu trong cơ thể đột nhiên kí©h thí©ɧ đầu óc của cô.
“Nếu như thích cứ dùng thanh âm nói cho anh biết… Anh thích phản ứng của em… Nhiệt liệt…” Thanh âm của hắn từ tính mà khàn khàn, trầm thấp lại còn đầy nam tính.
Tay của cô không tự kìm hãm được từ sau bao quanh cổ của hắn, vóc người của cô ở động tác của cô càng quyến rũ động lòng người, ánh sáng mờ mờ lại mềm mại, ngoài cửa sổ tuyết bay tán loạn, mùi thơm cơ thể của cô lại thành trí mạng hấp dẫn với hắn.
Cây gậy nóng bỏng to lớn của hắn chạy giữa khe mông thật chặt của cô, ngón tay của hắn nhẹ nhàng thăm dò cô, từng chút từng chút nước yêu trào ra ngoài, dần dần có phản ứng.
“Ừ…” Ánh mắt cô mê ly hơi nhắm lại, ngón tay hắn rút ra cắm vào trong cơ thể khiến cô có cảm giác xôn xao, khẩn cấp khó nhịn và rượu cồn càng khiến cô mãnh liệt muốn nhiều hơn.
“Nói cho anh biết? Có muốn hay không muốn?” Hắn tà ác hỏi.
Trên mặt Tô Tiểu Mễ ửng đỏ, tóc dài màu đen càng nổi bật lên màu da trong suốt trắng nõn, hai ngọn núi mê người đứng thẳng ở phía trước, một cái tay của hắn vây quanh chúng thật chặt, an ủi chúng…
Đọc TruyệnHắn nhìn thấu ẩn nhẫn của cô, biết còn kém một chút, hắn tà ác đột nhiên gia tăng vận động của ngón tay, cô thậm chí có thể nghe được thanh âm ma sát mà ngón tay của hắn ở trong cơ thể cô truyền đến, ẩm ướt, tiếng động liên tiếp, mà phản ứng của cô cũng càng thêm rõ ràng, thân thể của cô càng thêm xôn xao nóng cháy, loại khát vọng này cô biết là cái gì, chẳng qua là cô có chút thẹn thùng không thể nói ra khỏi miệng.
Khi cô còn chưa phục hồi tinh thần lại, ngón tay kia của hắn cũng chen vào trong cơ thể cô, một hồi phong phú đột nhiên tới khiến cho cô không kìm hãm được phát ra thanh âm.
“A…”
Thanh âm của cô vừa ra, ngón tay của hắn càng thêm nhanh chóng động, nhẹ nhàng câu động nhạy cảm trong cơ thể cô, một hồi một hồi sung sướиɠ thông qua thân thể nhắn nhủ đến thần kinh của cô.
“Ừ… A… Em sắp không chịu nổi… Không được…” Hai chân của cô đột nhiên co rút nhanh, thanh âm của cô hoàn toàn chính là ra từ bản năng của mình.
“Nói cho anh biết, em cần hay không?” Hắn vẫn trêu đùa cô, khiến cho cô nói ra du͙© vọиɠ trong lòng mình.
“Không cần…”
“Em xác định… Muốn rời đi hay không?” Khi hắn nói này lời này, ngón tay của hắn chợt rút ra từ trong cơ thể cô, trên ngón tay dính đầy nước yêu của cô.
“Không cần…” thân thể Tô Tiểu Mễ truyền đến một hồi trống không, ửng đỏ trên mặt lại càng thêm dày đặc, thân thể của cô bản năng chuyển sang lại gần hắn.
Hai tay của cô nhốt chặt cổ của hắn, đôi môi kiều diễm ướŧ áŧ mở ra hợp lại, còn chưa dán qua, Lâm Khải lại đã sớm chờ không được cắn môi của cô, dùng sức mυ"ŧ, cắn quấn.
Một cái chân của cô chủ động móc lên hông của hắn, dán thật chặt, hắn cũng dán chặt vào cô, hai tay nhấc lên trên, bắt được thân thể cô, một cái chân khác của cô cũng quấn lấy hông của hắn.
Cây gậy của hắn hướng về phía chỗ bí mật của cô, hắn ôm thân thể của cô di động về vách tường bên cạnh, thân thể dùng sức đυ.ng lên, hướng về phía cửa vào của cô, hung hăng đâm vào…
“Ừ… A…”
“A!!”
Thân thể lẫn nhau kết hợp đồng thời phát ra thanh âm thỏa mãn.
Hắn từng chút từng chút chen thứ to lớn của mình vào chỗ sâu nhất của cô, hắn nhìn tín hiệu vui vẻ trên thân thể cô phát ra khi hắn xâm nhập, cô khẽ nhếch đôi môi khiến hắn không nhịn được dùng sức đánh thẳng vào, khiến môi không kịp im lặng của cô phát ra thanh âm hưởng thụ.
“Ừ ừ… A a…A a…” Lực độ đánh thẳng vào kí©h thí©ɧ cô đến cao trào, khiến cho cô không cách nào khống chế thanh âm của mình tràn ra từ trong đôi môi.
Lâm Khải càng thêm hưởng thụ thanh âm sung sướиɠ của cô, dưới sự kí©h thí©ɧ của thanh âm, thân thể của hắn càng thêm xao động, nhu tình và lực độ bật ra, khiến cho thân thể Tô Tiểu Mễ rất nhanh tiến vào hưng phấn lần nữa.
“Không cần…Chậm một chút…” Sau khi trải qua mấy lần kí©h thí©ɧ, thân thể Tô Tiểu Mễ cảm giác sắp theo không kịp tiết tấu của hắn, lực độ, tốc độ của hắn giống như không biết mệt mỏi là gì.
“Em quá chặt… quá ướt… anh không thể…” Trong thân thể nóng ướt của cô, hắn đánh thẳng vào càng lớn, phản ứng cô cho cũng càng lớn, hắn lấy được vui vẻ càng lớn, muốn chậm căn bản chậm lại không được.
“Em… sắp… không chịu nổi… không được… chậm một chút…”
Lâm Khải chẳng những không có chậm, ngược lại đâm xuống sâu hơn, dùng sức đâm.
“A a… A a a a…” Tô Tiểu Mễ chỉ cảm thấy thân thể co lại, một loại cảm giác bị mũi tên đâm vào thần kinh truyền khắp từng cái tế bào của cô.
Thanh âm của cô lại biến thành tiếng khóc ríu rít, cô chưa bao giờ biết mình lại có thể phát ra thanh âm như thế, mặt của cô bản năng đỏ hơn, đầu tựa vào trước ngực của hắn càng thêm không dám nâng lên.
Mà hắn thì cười xấu xa dùng sức đâm cô “Một lần nữa… Anh rất yêu thanh âm như vậy của em… Tiểu yêu tinh… Hành hạ anh…”
Tay của hắn lại nâng cằm của cô, ngưng mắt nhìn cô thật sâu, ánh mắt bởi vì tìиɧ ɖu͙© mà đỏ lên, lại bao hàm yêu thương và nhu tình, hắn thâm tình hôn môi của cô, phía dưới lại không nhịn được động.
Cô nhẹ nhàng đẩy ra, thấp giọng nói: “Không cần…”
“Bảo bối…Không thể… Anh còn muốn…” Hắn giống như đứa trẻ tham ăn không chịu buông tay “Ai kêu em mê người như vậy…Ừ…”
Ngoài cửa sổ tuyết càng rơi xuống càng lớn, càng để lâu càng dày; bên trong cửa sổ, ánh đèn chập chờn, thân ảnh quấn quít, một tiếng một tiếng tiết tấu đánh ra bản nhạc nguyên thủy nhất…