Chương 110

Người trong xe ngựa sẽ không phải là……

“Vệ các lão cùng phu nhân thật đúng là phu thê tình thâm.”

Giọng nói mát lạnh đặc biệt vang lên từ trong xe ngựa, kèm theo đó là ý cười khó nhận ra, đáy lòng Vệ Lâm hoàn toàn chìm xuống.

Hắn không có làm phản kháng, bụp một tiếng liền quỳ trên mặt đất: “Thần tham kiến Đại hoàng tử.”

Đại hoàng tử đến đây từ lúc nào? Chuyện hắn nói với thê tử bị nghe được bao nhiêu? Suy nghĩ trong đầu Vệ Lâm bay nhanh, tự hỏi xem bản thân có nói cái gì không nên nói không.

Nhưng suy nghĩ qua đi, Vệ Lâm lại nhịn không được cười khổ. Lấy mưu trí của Đại hoàng tử, nhìn đến tình hình hiện tại mọi chuyện như thế nào chẳng phải đều đã rõ, lòng phòng bị của hắn với Đại hoàng tử tuy không nói ra, nhưng hành động này không phải đã đem lòng hoài nghi của hắn hoàn toàn biểu lộ ra rồi sao?

Vệ Lâm trong lòng một mảnh u ám, hối hận sao bản thân hôm nay lại không cẩn thận như vậy.

Hắn không màng bùn đất trên mặt đất, Vệ Lâm quỳ xuống thật sâu, đầu đập mạnh xuống đất.

Hắn gần đây cũng mơ hồ sờ soạng ra một chút quy tắc hành sự của Đại hoàng tử, vì thế không có chút biện giải nào cho mình nói: “Vệ Lâm có thành tựu như bây giờ hoàn toàn là dựa vào phu nhân vất vả giúp đỡ, lúc trước khi thần vào kinh đi thi, lộ phí đều là phu nhân tằn tiện tích cóp ra. Cho nên đời này Vệ Lâm không còn mong cầu gì khác, chỉ hy vọng phu nhân có thể bình an vô ưu.”

“Vì thế Vệ Lâm nguyện ý làm trâu làm ngựa, toàn tâm toàn ý giúp đỡ điện hạ.”

Vệ Lâm nói xong, Khanh Vân vậy mà mỉm cười, xem ra người này cùng thê tử thật sự cảm tình cực sâu, bằng không không có khả năng nghĩ ra một màn diễn xướng khổ tình để mình tha cho người thê tử kia của hắn.

Yến Táp ơi là Yến Táp, ngươi ở trong mắt đám người này rột cuộc là loại yêu ma quỷ quái gì mà khiến hết người này đến người khác sợ hãi như vậy chứ, Khanh Vân thầm cảm thán.

Kỳ thật hắn không biết, Yến Táp cho dù thanh danh có không tốt thế nào cũng chỉ là một bạo quân bình thường mà thôi, bây giờ Vệ Lâm sợ hắn như thế nguyên nhân vẫn là vì lão yêu quái là hắn đây, tuổi còn trẻ đã có mưu lược như vậy, còn cõng cái danh tối tăm cuồng bạo, còn không đủ khiến người sợ hãi sao?

Khanh Vân vẫy vẫy tay, Trần Bỉnh lập tức cầm phương thuốc Khanh Vân vừa mới viết xong mang đến.

Trần Bỉnh cũng là nhân tinh, nhìn biểu tình của Khanh Vân nào còn không hiểu thái độ của hắn với Vệ Lâm, vừa xuống xe liền ngữ khí thân thiết nâng Vệ Lâm dậy: “Vệ các lão, điện hạ cảm động tình cảm sâu sắc giữa ngài cùng phu nhân, đặc ban cho ngài một phương thuốc, đối với bệnh phổi của phu nhân cực tốt, ngài còn không mau nhận lấy?”

Cho dù Trần Bỉnh tới đỡ, Vệ Lâm cũng không dám đứng lên, hắn mặt đầy mờ mịt nhìn phương thuốc Trần Bỉnh đưa đến. Nét mực bên trên vẫn còn mới, vừa thấy chính là vừa mới viết xuống không bao lâu. Này…… Đây là có ý gì?

“Vệ các lão còn không mau đứng lên? Chẳng lẽ còn muốn bổn cung tự mình tới đỡ ngươi sao? Ta đưa ngươi đến vị trí các lão, chỉ là bổn cung vì triều đình mà suy xét làm việc mà thôi, ngươi chớ có nghĩ nhiều.” Hắn giống như tận mắt nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, giọng nói mang theo ý cười lại lần nữa vang lên.

Sự sợ hãi trong lòng Vệ Lâm còn chưa kịp tan đi, Trần Bỉnh dìu hắn đứng dậy xonh cũng đã lên xe ngựa rời đi, chiếc xe ngựa vẻ ngoài đơn điệu chậm rãi rời đi, chỉ dư lại một mình Vệ Lâm đứng trên đường cầm phương thuốc trong tay mặt đầy mờ mịt.

Giọng nói của thanh niên từ phía xa theo gió truyền đến, làm Vệ Lâm không chỗ dung thân: “Lời Vệ thủ phụ nói, bổn cung nhớ kỹ, không cần ngươi làm trâu làm ngựa cho bổn cung, Vệ thủ phụ chỉ cần thời khắc hết lòng việc triều chính, bổn cung liền cảm thấy mỹ mãn.”

Cứ…… Cứ như vậy, đưa cho hắn một phương thuốc xong liền đi rồi?

Vệ Lâm lòng đầy đề phòng không chỗ phóng thích, hắn nhìn bóng dáng xe ngựa chậm rãi biến mất phía xa lòng đầy hoảng hốt, cảm thấy mình đang nằm mộng, dưới chân giống như đang dẫm lên bông, có một loại mềm mại không đáng tin cậy.

Đứng trong gió lạnh hồi lâu, Vệ Lâm mới bình tĩnh lại, hắn cúi đầu nhìn đơn thuốc trong tay. Thê tử hắn đã triền miên với căn bệnh phổi ba tháng, dù đã đi khám các thầy lang nổi tiếng khắp nơi cũng không có cách chữa. Ngay cả ngự y trong cung hắn cũng đã cầu đến nhưng bệnh tình của thê tử vẫn không chút thuyên giảm.

Vệ Lâm cũng hiểu chút y lý vừa thấy phương thuốc này lập tức giật mình, ngón tay hơi có chút run rẩy. Hắn biết Đại hoàng tử vì thân thể của mình mà tìm kiếm danh y khắp nơi, hơn nữa bệnh lâu thành lương y, vạn nhất phương thuốc này…… Hữu dụng thì sao?

Không chút do dự, Vệ Lâm hướng gã sai vặt bên người vung tay, dứt khoát lưu loát nói: “Chuẩn bị xe, đuổi theo phu nhân!”

“Dạ, lão gia.” Gã sai vặt vội vàng đáp lời.