Tiếng ho khan vang lên liên tiếp, Vệ Lâm ánh mắt ôn nhu nhẹ nhàng vén tóc cho người thê tử ốm yếu. Hắn mười tám tuổi liền trúng tiến sĩ, phía sau cũng không được như những quan viên khác có thế gia tương trợ. Hắn xuất thân không tốt, trên con đường cầu học hoàn toàn là dựa vào thê tử yên lặng làm lụng vất vả duy trì, cho nên người Vệ Lâm để tâm nhất chính là nàng.
Hoành Minh Đế đặc biệt trọng dụng đại thần không có thế lực chống lưng phía sau, vậy nên Vệ Lâm có thể nói là thuận buồm xuôi gió bò lên vị trí các lão. Nhưng bản thân hắn cũng tự rõ ràng, hiện giờ trong triều các thế lực san sát, hắn lẻ loi một mình ngược lại là nguy hiểm nhất.
Đặc biệt là trước thời cuộc hỗn loạn như hiện nay, đừng nhìn hắn thay thế Dương Huy trở thành thủ phụ, nhưng trong lòng Vệ Lâm rõ ràng, Dương Huy sở dĩ kiên định ủng hộ Tam hoàng tử như thế, nhất định là do Hoàng Thượng có ý truyền ngôi cho Tam hoàng tử, trong tay Tam hoàng tử chắc chắn cũng có chỗ cậy vào.
Hiện tại Đại hoàng tử có ý trọng dụng hắn, sau này khi Tam hoàng tử hồi triều không biết hắn sẽ là cái kết cục gì.
Nhưng như vậy vẫn chưa đủ để làm Vệ Lâm đưa thê tử rời đi, chân chính khiến hắn đưa ra quyết định này chính là Đại hoàng tử. Vệ Lâm đã sớm nghe nói Đại hoàng tử là người tàn nhẫn độc ác, nội tâm khó tránh khỏi có nhiều nghi kỵ, mấy ngày lại sau khi nghe ngóng khắp nơi, biết được thống lĩnh Ngự lâm quân Phương Duệ bây giờ chính là vì bị Đại hoàng tử bắt được nhược điểm mới có thể để Đại hoàng tử tùy ý sở dụng.
Cho nên Vệ Lâm không khỏi lo lắng cho thê tử của mình, thê tử của hắn vì thời trẻ lao lực mà mắc phải bệnh phổi, bệnh tình ngày càng nghiêm trọng, Vệ Lâm không đành lòng để nàng bị mình liên lụy mà chịu khổ.
“Bên ngoài gió lớn, mau vào trong xe ngựa đi thôi.” Vệ Lâm cẩn thận kéo lại áo choàng trên người thê tử: “Sau khi rời kinh, cuộc sống có lẽ sẽ không thể thoải mái như ở đây, lại để nàng phải chịu khổ rồi.”
“Vệ Lâm, chàng nói thật với ta, vì sao lại muốn đưa ta rời đi? Tình cảnh của chàng hiện tại thế nào? Đại hoàng tử không phải mới vừa thăng quan cho chàng sao?” Nữ tử tuy thân thể ốm yếu, nhưng trời sinh tính đanh đá, nàng giữ chặt Vệ Lâm, một hai phải hỏi ra rõ ràng.
“Ta thì có thể có chuyện gì, bây giờ cũng đã ngồi lên ghế thủ phụ, đưa nàng rời đi bất quá chỉ là thấy nàng sinh bệnh tâm tình không tốt, muốn đưa nàng ra ngoài giải sầu mà thôi.” Vệ Lâm giả bộ một bộ dở khóc dở cười nói, che dấu nỗi lòng nặng trĩu.
“Thật sao?” Nữ tử do dự hỏi, trong lòng vẫn còn nghi ngờ, nhưng gió lạnh thổi đến lại khiến nàng khụ khụ vài tiếng.
Vệ Lâm nhìn mà đau lòng, vội vàng đem người đẩy vào trong xe ngựa: “Là thật, nàng đi nhanh đi, đợi một khoảng thời gian ta lại đến xem nàng.”
Xe ngựa cuối cùng cũng lộc cộc lộc cộc rời đi, Vệ Lâm để hai tay chắp ra sau lưng, hắn đứng ở cổng thành nhìn xe ngựa đi xe, rốt cuộc không nhịn được thở dài thật sâu.
Dương Huy đi rồi, Vệ Lâm phải nhanh chóng lấp đầy chỗ trống do hắn rời đi, còn phải chậm rãi phá hỏng mạng lưới thế lực Dương Huy bày ra, mấy ngày gần đây thực sự vô cùng mỏi mệt. Nhưng hắn hoàn toàn không dám thả lỏng dù chỉ là một chút, trước đó hắn từng cùng Tam hoàng tử giao hảo qua, tự nhiên cũng biết vị hoàng tử này tâm tư cũng không đơn giản.
Đối với Tam hoàng tử, với cặp mắt tinh tường Vệ Lâm vẫn có thể cân nhắc ra bảy phần tâm tư, nhưng đối với Đại hoàng tử, hắn ngay cả ba phần cũng đoán không được.
Đại hoàng tử thủ đoạn cao minh, hành sự lão đạo, đã có một phen phong phạm của bậc bề trên. Kể từ khi chấp chính tới nay, không những không bị quan lại trong triều chèn ép, ngược lại đem tình trạng bế tắc trong triều hoàn toàn tiêu biến, nhanh chóng đánh tan vài thế lực đối địch trong triều, từ trên xuống dưới hết thảy đều vận hành vô cùng quy củ, nạn tham ô hủ bại cũng được đặc biệt quan tâm xử lý.
Phàm là nhiệm vụ hắn bố trí, nếu có người chểnh mảng hay cố ý gian dối, Đại hoàng tử sẽ không bao giờ cùng bọn họ nói lời vô nghĩa mà sẽ trực tiếp cách chức, phạt bổng lộc, đề bạt tân nhân.
Thật lòng mà nói, thủ đoạn bậc này, quả thực khiến Vệ Lâm vô cùng bội phục, có đôi khi hắn cảm thấy, trong cái thân xác trẻ tuổi kia không phải con người nữa mà là lão yêu quái ngàn năm, khôn khéo đến cực điểm.
Vệ Lâm tự hổ thẹn không bằng, lại bởi vì trước sau nhìn không thấu suy nghĩ của Đại hoàng tử mà trong lòng ẩn ẩn có một loại cảm giác khủng hoảng không thể nắm bắt, lúc này mới hạ quyết tâm đưa thê tử rời đi.
Khanh Vân ngồi ở trong xe ngựa, nhìn Vệ Lâm đứng sừng sững trong gió nơi xa, không khỏi lắc đầu bật cười. Hắn đề bạt Vệ Lâm, tự nhiên là nhìn trúng tài năng của hắn, trên triều đình hắn nhìn như làm việc dứt khoát lưu loát, nhưng người trong triều có tài lại phù hợp với vị trí các lão này cũng không phải ít, vậy tại sao hắn lại đề bạt Vệ Lâm mà không phải những người khác, đây là Khanh Vân dựa theo tình trạng trong triều mà suy xét chu đáo, sau đó mới đưa ra quyết định.
Không nghĩ tới quyết định này vậy mà đem đương sự Vệ Lâm dọa không nhẹ, việc này cũng đủ thể hiện thanh danh của Đại hoàng tử Yến Táp ở trong đám quan lại, thậm chí trong lòng bá tánh kém đến mức nào.
Xem ra mấy năm nay Yến Lam cũng bỏ ra không ít công sức.
Thu hồi bút lông trong tay, Khanh Vân thổi thổi nét mực trên trang giấy, hướng Trần Bỉnh phất tay. Ý bảo Trần Bỉnh ngay lập tức kêu phu xe đi về hướng Vệ Lâm.
Vệ Lâm còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, thời cuộc rung chuyển cùng vị Đại hoàng tử đột nhiên nhảy ra khiến hắn áp lực rất lớn. Dù sao bây giờ hắn đã đi lên thuyền giặc rồi, chỉ sợ bản thân hơi sơ ý phạm sai lầm, khiến Đại hoàng tử không vừa ý sẽ liên lụy đến người nhà.
Nghĩ nhiều cũng không có kết quả, Vệ Lâm cười khổ lắc đầu, vung tay áo quay người rời đi.
Kết quả vừa ngoảnh đầu liền nhìn thấy một chiếc xe ngựa đang chậm rãi đi về phía mình, khi đến bên cạnh hắn liền dựng lại, Vệ Lâm trong lòng “Lộp bộp” một tiếng, nháy mắt liền có dự cảm không tốt.
.