Bọn họ đã chân chính kiến thức được trong thân thể nhìn như suy yếu của Đại hoàng tử ẩn chứa lực lượng mạnh mẽ như thế nào.
Khanh Vân rũ mắt, kỳ thật cái thân thể này của hắn vẫn còn chưa được tu bổ hoàn toàn, thời gian dài đi lại vẫn làm hắn cảm thấy mệt mỏi, cho nên Khanh Vân dứt khoát vẫn ngồi ở trên xe lăn.
Để hoàn toàn thu phục được Ngự lâm quân đã tiêu tốn không ít công phu của hắn.
Khanh Vân nhắm mắt suy tư, lại thấy Trần Bỉnh vội vàng tiến đến, chạy đến bên tai hắn thì thầm vài câu.
Nghe rõ nội dung trong lời nói của Trần Bỉnh, Khanh Vân nhịn không được cười ra tiếng, hắn lắc đầu nói: “Làm khó hắn đem một tên què như ta trở thành hồng thủy mãnh thú, hắn đề phòng ta như vậy, ta nếu mà không đi vậy thì thật có lỗi với hắn. Xuất cung.”
Bên trong Cảnh Dương Cung, Hoành Minh Đế lúc này hoàn toàn không biết Đại hoàng tử đã xuất cung lại đập vỡ một tách trà khác.
Tô công công ở một bên bận trước bận sau khuyên hắn nguôi giận, một bên ở trong lòng nghĩ thầm, bệ hạ mấy ngày gần đây sau khi uống thuốc càng ngày càng có tinh thần, lúc mắng khởi Đại hoàng tử cũng càng thêm trung khí mười phần.
“Cái tên nghiệt tử này! Nó sao có thể để Dương Huy rời đi? Còn đề bạt tên Vệ Lâm kia lên?" Hồng Minh Đế tức giận đi vòng quanh phòng: "Gọi cái tên nghiệt tử kia đến đây cho ta!”
Hoành Minh Đế tuy nói như vậy, nhưng trong lòng lão cũng biết, Yến Táp căn bản không có khả năng đến đây. Bởi vì lão đã ở đây kêu la vài ngày, lão đại còn chẳng thèm tới đây nhìn hắn một cái, ngược lại mỗi ngày đều đưa tới một chén thuốc.
Mấy ngày này, Hoành Minh Đế cũng có chút không hiểu nổi đại nhi tử của mình đang đánh chủ ý gì, nếu thật sự muốn đăng cơ mưu phản, vì sao không dứt khoát để lão già này chết bệnh là xong rồi sao, tại sao còn phải tốn công mỗi ngày đưa thuốc đến cho lão?
Nếu nổi thật sự muốn tốt cho lão, tại sao lại đem hắn cầm tù?
Nghĩ đến đây Hoành Minh Đế lại tức giận, cái tên nghiệt tử kia lúc trước nói sẽ đem chính vụ giao cho lão xem qua, nhưng cũng chỉ là giao cho lão xem qua mà thôi, hoàn toàn không để lão nhúng tay vào.
Tuy lão rất tức giận, nhưng ngày ngày quan sát chính vụ trong triều, trong lòng Hoành Minh Đế lại cũng nổi lên một ít tư vị khác.
Ngay từ đầu, lúc Trần Bỉnh đem chính vụ Đại hoàng tử đã xử lý tốt đưa qua đây, Hoành Minh Đế một bên gấp không chờ nổi muốn biết tình hình trong triều chính, đồng thời cũng mang theo chút tâm tư bắt lỗi Đại hoàng tử.
Nhưng ngày qua ngày quan sát, lão phát hiện Yến Táp vô cùng tinh thông chính sự, không chỉ xử lý ngăn nắp trật tự mà còn nhất châm kiến huyết, chỉ cần là việc hắn làm, nhất định sẽ có hiệu quả tốt nhất.
Thậm chí có một số việc Hoành Minh Đế cảm thấy Yến Táp xử lý như vậy không ổn, nhưng hơi suy ngẫm lại một chút lão lại phát hiện đại nhị tử của hắn so với lão tưởng tượng còn chu đáo hơn, cũng không nhịn được phát ra sự tán thưởng từ nội tâm, dù sao có được loại tầm mắt cùng mưu lược bậc này cũng có thể được coi là nhân tài trăm năm khó gặp!
Loại tán thưởng này của Hoành Minh Đế lúc Yến Táp còn nhỏ rất thường thấy. Nhưng không biết khi nào, hình như là một năm sau khi Hoàng Hậu qua đời, hắn đối với đứa con trai này dần dần mất đi sự thưởng thức ban đầu, không biết vì sao còn luôn nhắm vào sai lầm của hắn.
Dù sao thời trẻ Hoành Minh Đế đã làm tốt tính toán, mặc kệ Đại hoàng tử thân thể suy yếu cũng muốn lập hắn làm Thái Tử.
Lại nhớ tới vong thê, nhớ tới chuyện cũ, Hoành Minh Đế lòng tràn đầy cảm khái, đáy lòng lại tràn đầy hụt hẫng. Nếu không phải lão đang trong tình trạng bị con trai cầm tù soán vị, có lẽ lão sẽ rất tự hào khi nhìn thấy đại nhi tử của mình biểu hiện ra một mặt tài hoa xuất chúng như vậy.
Nhưng hiện tại…… Hoành Minh Đế căn bản không biết mình nên suy nghĩ như thế nào. Lão cũng không nhận ra việc lão tự hỏi hàng ngày không còn là khi nào Tam hoàng tử về kinh hay Thích Nhạc đã hội họp với Tam hoàng tử mà là về vị Đại hoàng tử hành sự khó đoán.
Thuốc lại được mang tới, Hoành Minh Đế vỗ bàn cái rụp, trách mắng: "Gọi cái tên nghiệt tử kia đến đây cho ta! Nó không tới ta liền không uống!”
Khanh Vân lúc này không biết Hoành Minh Đế ở Cảnh Dương Cung lại bắt đầu tìm việc, mà cho dù có biết cũng không muốn quản, lúc này hắn đang đi dạo ngắm nhìn kinh thành phồn hoa.
Khanh Vân ngồi trong xe ngựa, chỉ vén mành xe nhìn ra bên ngoài, cười như không cười nhìn hai người đang lưu luyến chia tay phía xa.
Hai người này, một người là thủ phụ nội các Vệ Lâm mà Khanh Vân mới thăng lên vài ngày trước cùng vị thê tử duy nhất mà hắn thương nhớ.