“Chỉ có ba đội?” Yến Lam khẽ nhíu nhíu mày: “Đại ca của bổn điện hạ nắm giữ toàn bộ Ngự lâm quân, ngoài ra còn có quân hộ thành……”
Nghe Yến Lam nói, Thích Nhạc cũng không giải thích nhiều, chỉ nói: “Ba đội là đủ rồi. Chúng ta phải đi một đoạn đường dài, càng ít người sẽ càng tốt, không nên rút dây động rừng chọc Đại hoàng tử chú ý.”
Thích Nhạc đã bắt đầu chỉnh đốn đội ngũ, ít ngày nữa liền phải mang Yến Lam hồi kinh.
Cho dù lúc này hoàng đế đang bị giam giữ, cần hắn đến cứu giá thì người nam nhân này vẫn bình tĩnh như cũ, tựa hồ việc này quá mức đơn giản, hoàn toàn không thể nhiễu loạn hắn tâm cảnh.
Mấy ngày nay Khanh Vân ở trong cung cũng rất là bận rộn, hắn tuy không sai người chặn Yến Lam lại, nhưng cũng tuyệt không để hắn thuận lợi hồi kinh.
Phê duyệt xong tấu chương hôm nay, Khanh Vân tựa lưng vào ghế ngồi, ngón tay xoa ấn đường. Cung nữ phía sau thấy thế muốn giúp hắn xoa bả vai, lại bị hắn phất tay cự tuyệt.
Nhậm tính số ngày từ khi tới đây, Khanh Vân nhắm mắt lại, nói với Trần Bỉnh đang đợi ở bên cạnh: “Đem chuyện hoàng thượng bị cầm tù cùng việc Tam hoàng tử nắm trong tay thánh chỉ của hoàng thượng cho nhị hoàng tử biết. "
Trần Bỉnh lập tức nghe lệnh, lui xuống đi làm.
Hắn đã nhiều ngày đi theo bên người Khanh Vân, khϊếp sợ trong lòng tầng tầng lớp lớp, sự hoài nghi đối với quyết sách của Đại hoàng tử ban đầu đã biến mất vô tung vô ảnh.
Trần Bỉnh an bài người đi làm, đem tin tức này thần không biết quỷ không hay truyền đến tại Nhị hoàng tử, còn muốn để hắn cho rằng đây là do thủ hạ lo lắng tìm hiểu được.
Nhưng trong lòng Trần Bỉnh lại có chút khó hiểu, vì sao lại muốn đem tin tức hoàng đế bị cầm tù cho Nhị hoàng tử đang ở đất phong xa xôi biết? Đây không phải là tự tìm phiền toái cho mình sao? Loại nghi hoặc này cứ quanh quẩn mãi trong lòng Trần Bỉnh, nhưng hắn lại không hề cảm thấy Đại hoàng tử đưa ra quyết sách sai lầm, ngược lại cho rằng mình tâm trí không đủ.
Trần Bỉnh rời khỏi tẩm cung của Đại hoàng tử, hắn nghĩ lại nghĩ, sau khi tất cả việc được giao phó đều đã làm tốt, lúc này mới một gõ đầu hiểu được dụng ý của Đại hoàng tử, lập tức khen ngợi.
Nếu Nhị hoàng tử biết được việc hoàng đế đang bị cầm tù, khẳng định muốn tới tranh công với hoàng đế. Tuy hắn đã rời cung kiến phủ, nhưng cũng không hoàn toàn vô duyên với ngôi vị hoàng đế, nếu lần này cứu giá thành công, không những có thể thay đổi ấn tượng của hắn trong lòng hoàng đế, một đòn đánh bại Đại hoàng tử và Tam hoàng tử. Nhưng cố tình hắn lại biết trong tay Tam hoàng tử đã lấy được thánh chỉ lập Thái Tử vậy thì phải làm sao?
Nhị hoàng tử muốn ngồi lên ngôi vị hoàng đế, tuyệt đối sẽ không để Tam hoàng tử hồi kinh trước hắn một bước, nhất định sẽ dùng mọi cách ngăn trở Tam hoàng tử, cứ như vậy căn bản không cần Đại hoàng tử động thủ, Tam hoàng tử cùng Nhị hoàng tử đã có thể đánh đến đầu rơi chảy máu.
Mà thừa dịp trong khoảng thời gian này, lấy năng lực của Đại hoàng tử, nhất định sẽ có thể đem toàn bộ kinh thành bố trí thành thùng sắt cứng rắn nhất.
Trần Bỉnh cuối cùng cũng nghĩ thông suốt mỹ tư tư trở về phục mệnh, thâm nghĩ bản thân sau khi đi theo Đại hoàng tử sau mưu kế đã tăng lên một tầm cao mới.
Sau khi sắp xếp công việc cho Trần Bỉnh, Khanh Vân liền đi giám sát việc huấn luyện của Ngự lâm quân. Hắn biết Yến Lam được Trấn Bắc tướng quân Thích Nhạc trợ giúp, theo hướng đi nguyên bản của thế giới này, toàn bộ Ngự lâm quân dưới sự tấn công của Trấn Bắc quân giống như lão hổ giấy, vừa đối mặt đã bị đánh cho tan tành.
Lần này Khanh Vân không muốn giẫm lên vết xe đổ, Ngự lâm quân ở trong hoàng thành an nhàn đã lâu, cho dù huấn luyện cũng chỉ làm cho có lệ mà thôi.
Mà Khanh Vân lại muốn đánh tan sự lười biếng của họ.
Ngồi trên xe lăn, Khanh Vân quét mắt tuần tra toàn bộ sân huấn luyện, nhìn ánh mắt của Ngự lâm quân chậm rãi trở nên kiên nghị, hắn lúc này mới hài lòng gật đầu.
Ở phía sau hắn, thủ lĩnh Ngự lâm quân Phương Duệ cung kính đứng thẳng, trong đôi mắt đều là thán phục. Năm đó hắn sở dĩ bị Đại hoàng tử thu phục, một là bởi vì bị Đại hoàng tử Yến Táp bắt được nhược điểm uy hϊếp, bức cho hắn không thể không đi vào khuôn khổ mà thôi.
Kì thực bởi vì những chuyện xảy ra lúc trước, Phương Duệ luôn có khúc mắc trong lòng, hắn cũng không tâm phục khẩu phục như vẻ bề ngoài, hơn nữa vì thân thể của Đại hoàng tử, Phương Duệ cũng cho rằng Yến Táp không phải ứng cử viên thích hợp cho ngôi vị hoàng đế.
Lúc đầu, khi Đại hoàng tử muốn can thiệp vào việc huấn luyện của Ngự lâm quân, trong lòng hắn còn rất bất mãn, đối với vị hoàng tử lớn lên trên giường bệnh khịt mũi coi thường.
Huấn luyện? Sợ cũng chỉ là lý luận suông mà thôi!
Nhưng sau khi dựa theo quy định của Đại hoàng tử chấp hành, Phương Duệ kinh ngạc phát hiện Ngự lâm quân cơ hồ là mỗi ngày đều sẽ khoác lên một diện mạo mới. Phương Duệ biết, Ngự lâm quân thường bị quân lính biên quan trêu đùa gọi là mèo nhà được nuôi dưỡng trong hoàng thành, chỉ có thể dương nanh múa vuốt hù dọa mà thôi, nhưng đội quân này đang dần lột xác, tuy vấn thiếu chút huyết tinh, nhưng khí thế lại dần dần trở lên sắc bén.
Chỉ cần những điều này thôi thì không đủ để khiến Phương Duệ tâm sinh thán phục đối với Đại hoàng tử. Sở dĩ toàn bộ Ngự lâm quân đều dùng loại ánh mắt sùng bái này nhìn Khanh Vân, đương nhiên là bởi vì bản thân hắn.