Đối với việc Dương Huy nói Khanh Vân sớm có đoán trước nên cũng không có phản ứng gì quá lớn, hắn thậm chí còn cầm tách trà lên uống một ngụm nhuận yết hầu, lúc này mới chậm rì rì khuyên bảo Dương Huy: “Dương các lão nói quá lời, bổn điện hạ thấy ngài rất sinh long hoạt hổ đấy chứ, làm gì có dáng vẻ đại nạn buông xuống?”
“Thế sự biến thiên, triều đình này đã không còn chỗ cho lão hủ dung thân, mong Đại hoàng tử thành toàn.”
Lời này của Dương Huy quả thực khó nghe đến cực điểm, trực tính thể hiện sự bất mãn của mình với việc Đại hoàng tử nhϊếp chính. Lúc nói ra những lời này, Dương Huy đã làm tốt sẽ hứng chịu lửa giận lôi đình của Đại hoàng tử, hắn đã sớm bố trí thế lực dưới trướng, chờ lát nữa nếu có việc gì đều có thể ứng phó kịp thời.
Ai ngờp khi lão vừa dứt lời, liền nghe thanh niên mát lạnh bình tĩnh vang lên: “Nếu Dương các lão tâm ý đã quyết, vậy bổn điện hạ chỉ có thể thành toàn cho ngươi. Phong Vệ Lâm Dương Trạc Vệ thành các lão, sau khi ngươi đem công việc trong tay chuyển giao xong ngươi có thể rời đi.”
Khanh Vân vừa nói xong, toàn bộ triều đường một mảnh an tĩnh.
Các đại thần có mặt lại lần nữa một mảnh kinh ngạc, bọn họ đã nghe được cái gì? Dương các lão muốn cáo lão hồi hương, Đại hoàng tử thế nhưng cứ như vậy đồng ý? Không những đồng ý mà còn nói sao khi chuyển giao xong công việc trong tay mới có thể rời đi?
Dương Huy cũng không nghĩ tới Đại hoàng tử thế nhưng đáp ứng lưu loát dứt khoát như vậy, không có tức giận, không có uy hϊếp, cứ như vậy thả lão đi? Dương Huy vốn đã chuẩn bị tốt một bụng lý do thoái thác hoàn toàn kẹt lại ở trong bụng.
Lại Bộ Thượng Thư nhìn ra được sự khϊếp sợ trên gương mặt vô cảm kia của Dương Huy, lão nhịn không được mà bĩu môi. Hừ, không phải nghĩ mình quan trọng lắm sao, giờ bị vả mặt đau chưa?
“Đại hoàng tử, ngài phải suy nghĩ kỹ!"
Không để ý đến lời khẩn cầu của môn sinh Dương Huy, sau khi Vệ Lâm lĩnh mệnh Khanh Vân liền dứt khoát bãi triều.
Dây mơ rễ má của Tam hoàng tử đã ăn sâu vào triều đình, cho dù Dương Huy có tồn tại hay không cũng không thay đổi, cho nên hắn hoàn toàn không quan tâm việc Dương Huy rời đi, người không có giá trị lợi dụng Khanh Vân căn bản không thèm quan tâm.
Dương Huy cũng đã già rồi, tự cho rằng mình quan trọng, mới định dùng loại thủ đoạn này làm bẽ mặt Đại hoàng tử, chờ đến khi lão bình tĩnh lại sẽ nhận ra lưu lại triều đình so với chạy đến bên người Yến Lam hữu dụng hơn nhiều, tiếc là đến lúc đó đã muộn rồi.
Dù sao Khanh Vân cũng không giống Yến Táp, hắn chính là lão quái vật đã sống hàng vạn năm, đối thế sự cực kỳ thông thấu, việc quản lý một Đại Yến nhỏ bé hoàn toàn không làm khó được hắn, không mất bao lâu sẽ có thể bổ khuyết lỗ hổng do Dương Huy rời đi.
Ở hướng đi nguyên bản của thế giới này, sau khi Yến Táp đăng cơ cũng gặp phải chuyện Dương Huy làm khó dễ, nhưng Yến Táp tính tình bạo ngược trực tiếp muốn đem chém đầu Dương Huy, nhưng chẳng những bị phần lớn các đại thần cản trở, không chỉ không có gϊếŧ được Dương Huy, ngược lại còn tự tạo cho mình cái danh bạo ngược.
Sau buổi thượng triều hôm nay, tất cả các đại thần đều đều nhận ra thủ đoạn của đại hoàng tử không đơn giản, một số đại thần trong trận doanh của Tam hoàng tử cũng bắt đầu bí mật lên kế hoạch.
Nơi biên quan phía Bắc, gió cát mênh mông như dao cắt vào mặt người.
Nơi này chính là giao giới giữa Đại Yến cùng dân tộc Mông Cổ, người Mông Cổ anh dũng thiện chiến, cùng Đại Yến mâu thuẫn nhiều năm. Cứ mỗi khi mùa đông đến, đồng cỏ khô héo, lương thực khan hiếm, bá tánh Đại Yến ở biên cảnh sẽ phải chịu quân Mông Cổ xâm chiếm.
Gia súc, lương thực, nữ nhân đều bị cướp sạch, trận cướp gϊếŧ này cũng không phải là ngẫu nhiên mà chính là sự khıêυ khí©h có chủ ý của quân đội Mông Cổ.
Đại Yến vẫn luôn thượng văn, võ quan ít ỏi lại không có thực quyền, đã thế lại còn phải dầm mữa dãi nắng hành quân đánh trận, chịu nguy hiểm đến tính mạng. Trong những lần giằng co với quân đội dân tộc Mông Cổ, Đại Yến thất bại chiếm đa số.
Nhưng hai bên đã ngưng chiến gần hai mươi năm, bá tính ở biên cảnh Đại Yến cũng có thể an cư lạc nghiệp. Bá tánh biên quan cũng dần nhiều lên, tuy không thể so sánh với Trung Nguyên, nhưng trong phiên chợ vẫn rất náo nhiệt.
Thỉnh thoảng bạn có thể nhìn thấy một vài tiểu hài tử chạy nhảy chơi đùa, đó là cảnh tượng mà trước đây chưa từng thấy được.
Biên cảnh sở dĩ an bình như thế chính là nhờ có Trấn Bắc Đại tướng quân Thích Nhạc. Hắn không cha không mẹ, là do năm đó Hoành Minh Đế cải trang đi tuần nhặt được ở ven đường.
Vì báo ân tình, Thích Nhạc mười tuổi tòng quân, chưa cập quan liền đến biên quan. Sau khi hắn tự mình dẫn quân, đội quân Mông Cổ dũng mãnh như gặp phải thiên địch, bị đánh đến tan đàn xẻ nghé.
Để thay đổi quân đội Đại Yến yếu kém nhu nhược của trước đây, Thích Nhạc thậm chí còn dẫn quân tấn công nội địa người Mông Cổ, ép người Mông Cổ phải lùi lại về phía Bắc hàng ngàn dặm.
Cũng vì vậy mà khi Thích Nhạc ba mươi tuổi đã được phong là Trấn Bắc Đại tướng quân, được người dân biên giới vô cùng yêu mến, Trấn Bắc quân dưới trướng hắn cũng nổi tiếng hung hãn.
Theo lý thuyết Thích Nhạc công cao chấn chủ như vậy hẳn phải chịu đế vương nghi kỵ, nhưng bởi vì Thích Nhạc thân phận đặc thù, từ khi còn nhỏ cơ hồ luôn đi theo bên người Hoành Minh Đế lớn lên, cho nên vô cùng được Hoành Minh Đế tín nhiệm, Hoành Minh Đế thậm chí còn quyết định đợi hắn hồi triều liền phong hắn làm Trấn Bắc hầu.
“Báo! Tướng quân, có một người tự xưng Tam hoàng tử, phụng lệnh mang thánh chỉ đến bái kiến.”
Bên ngoài doanh trướng đột nhiên truyền đến thông báo, nam tử đứng bên cạnh *sa bàn nghe vậy nhíu mày.
*Sa bàn là một thuật ngữ chuyên môn chỉ đến một vị trí, một mô hình thu nhỏ về một đối tượng chủ thể nào đó nhằm phục vụ cho việc tìm hiểu, nghiên cứu.
Nam tử thân cao chín thước, toàn thân cơ bắp cuồn cuộn, mặc dù trên người không mặc áo giáp nhưng lại toát ra một cỗ khí tức cực kì hung hãn, nhưng ánh mắt của hắn cố tình lại mang theo cơ trí, đồng thời từng cái dơ tay nhấc chân lại toát lên vẻ nhõ nhã khó có trên người một vị tướng quân.
Tướng quân lãnh binh, chỉ có tướng tài
mới có thể lãnh tướng, mà nam nhân hiển nhiên là loại sau.
Thích Nhạc nhìn tin tức mình mới thu được trước đó vài ngày, trầm giọng nói: “Để hắn tiến vào.”