Quay trở lại cách đây vài năm về trước, lúc đó Mạc Hinh chỉ vừa mới ở cuối năm Sơ trung sơ tam đầu những năm Cao trung Cao nhất, thì Mạc Hinh và Hạ An Nghiêm được xem là một đôi tiên đồng - ngọc nữ của trường, chuyện tình cảm đẹp của họ bắt đầu từ một mùa hè đầy nắng và gió.
Cái này thì phải kể đến cuối năm Sơ trung sơ nhị.
Hôm đó Mạc Hinh vừa được nghỉ hè thì cô cùng một nhóm bạn thân của mình đi biển chơi, lúc đó thì cô cũng rất nổi bật với nhan sắc xinh đẹp thuần khiết, hiển nhiên có rất nhiều theo đuổi nhưng mãi vẫn không nhận được cái gật đầu của mỹ nhân. Mãi cho đến khi cô gặp được Hạ An Nghiêm, một nam sinh nho nhã, thanh lịch, đây chính là mẫu người lý tưởng mà Mạc Hinh thích.
Sau đó thì cô cũng nhiều lần viết về anh trong quyển nhật ký của mình, đến bản thân Mạc Hinh cũng không biết từ khi nào mà nhật ký của cô lại tràn ngập hình ảnh của Hạ An Nghiêm, không những thế mà cô còn cả gan nhờ vả bạn của mình để biết được thêm thông tin của anh.
Sau mùa hè đó thì Hạ An Nghiêm và Mạc Hinh cũng đã trở thành bạn của nhau, bước đầu tiên có vẻ tiến triển rất tốt, nhưng Mạc Hinh lại thấy tuổi của mình vẫn còn nhỏ, không thích hợp với chuyện yêu đương nên vẫn cố gắng giữ một khoảng cách nhất định với anh, nhưng Hạ An Nghiêm cũng biết người con gái này có ý với mình thì làm sao có thể bỏ qua được chứ.
Mỗi lần tan học thì anh đều cố ý đứng ở trước cửa lớp cô để chờ cô về cùng, lúc đầu thì Mạc Hinh còn ngạc nhiên và vô cùng ngượng ngùng, nhưng thật sự hai người họ nói chuyện rất hợp nhau, nếu không phải vì những người bạn của họ cũng đi theo cùng thì chắc hai người đã nói suốt đoạn đường về nhà rồi.
Dần dần thì Mạc Hinh cũng chấp nhận lời tỏ tình của anh trong buổi trưa hè cũng nắng nóng, cô biết mối tình của mình gắn liền với mùa hạ…
- Hinh Hinh, anh sắp tốt nghiệp rồi, hi vọng ngày anh tốt nghiệm sẽ gặp được em… Và em sẽ ở bên cạnh mãi mãi.
Những lời ngọt ngào như thế đã khiến cho trái tim thiếu nữ của Mạc Hinh vô tình thổn thức, cô cũng ngại ngùng gật đầu, sau đó thì anh liền liều lĩnh hôn nhẹ lên trán của cô. Nụ hôn đơn thuần, nhẹ nhàng giống như tuyết đầu mùa không pha chút tạp chất nào.
Và ngày tốt nghiệp của anh cũng đến.
Hôm đó Mạc Hinh đơn thuần với chiếc váy trắng cùng anh dự lễ tốt nghiệp, sau khi anh được trao bằng tốt nghiệp thì cũng không quên bước đến trước mặt người bạn gái của mình mỉm cười. Nụ cười nhẹ nhàng chứa đựng biết bao nhiêu tình cảm của anh với cô, nhưng mà…
Nhưng mà kể từ khi anh bước vào ngưỡng cửa đại học thì mọi thứ không còn như cô nghĩ nữa, anh ít có thời gian ở bên cô hơn, lúc nào cũng bận bù đầu bù cổ với mớ hỗn độn trên lớp. Hiển nhiên cô biết áp lực của anh chính là gánh vác Hạ gia, nên cũng không than vãn một câu nào.
Mãi cho đến khi cô vào đại học, anh và cô từng hứa sẽ cố gắng, đợi khi cô tròn hai mươi tuổi thì họ sẽ kết hôn.
Thời gian thấm thoát trôi qua, cuối cùng thì cũng đến sinh nhật lần thứ hai mươi của Mạc Hinh, sinh nhật của cô vẫn giống như mọi năm thì chỉ có bà nội, dì Kiều là nhớ, còn người cha của cô thì hoàn toàn chẳng nhớ đến, nhưng ở nơi phương xa cũng có những lời chúc mừng của anh trai, Mạc Hinh biết anh hai rất muốn xuất hiện nhưng với tình thế bây giờ thì anh ấy không nên xuất hiện mới là điều tốt.
Ở nhà chúc mừng sinh nhật với gia đình xong thì cô lại đến cùng Hạ An Nghiêm, lúc này anh cũng đã chuẩn bị một buổi cầu hôn vô cùng lãng mạn, nào là hoa là quà, còn có pháo hoa vô cùng lộng lẫy, hoành tráng và sang trọng. Mạc Hinh thật sự rất thích, nhưng cũng trùng hợp thay, buổi cầu hôn của anh cũng là vào một ngày đầu của mùa hạ.
Lúc đó suy nghĩ của cô rất non nớt, cô cứ nghĩ bản thân bắt được một con ve sầu thì đã nắm giữ cả một mùa hạ, tiếng ve kêu cũng giống như tiếng lòng của cô, vẫn êm dịu như vậy. Cuối cùng thì vào một ngày mùa hạ định mệnh cô đã chấp nhận gả cho Hạ An Nghiêm.
Vốn dĩ hình tượng của An Nghiêm ở Mạc gia rất tốt, vì thế khi biết tin cô muốn kết hôn với anh thì gia đình rất ủng hộ, chỉ có duy nhất bà nội là không đồng ý.
- Tiểu Hinh, cháu còn quá nhỏ, không nên kết hôn vội, cuộc đời vẫn còn dài mà… Vui chơi thêm vài năm rồi hãy kết hôn cũng đâu có muộn.
- Nhưng bà nội à, cháu đã nhận lời cầu hôn của An Nghiêm rồi. Anh ấy là người tốt, anh ấy cũng rất yêu cháu, bà đừng lo nhé.
Nhưng cho dù bà nội Mạc có nói gì thì cô vẫn kiên quyết với quyết định của mình, vì cháu gái đã bày tỏ hết nỗi niềm của mình nên bà nội Mạc cũng nhắm mắt mà chấp thuận mối hôn sự.
Nhưng vào một ngày cuối hạ, hôn lễ sang trọng của họ vốn dĩ đã có thể diễn ra suôn sẻ nếu như không có sự việc em gái và anh rể tương lai làm chuyện đồϊ ҍạϊ trong đúng ngày kết hôn!
Nhưng… Nhưng cũng may là để Mạc Hinh nhìn thấy được bộ mặt thật của Hạ An Nghiêm! Sau cái vẻ ngoài hào nhoáng, cái dáng vẻ đạo mạo kia lại là một tên đàn ông trăng hoa, thanh xuân của cô cũng xem như là bỏ đi.
Mùa hạ năm ấy chúng ta yêu nhau…
Mùa hạ năm ấy anh hứa sẽ chung thủy, mãi mãi chỉ yêu mình em.
Mùa hạ năm đó anh đã nói anh sẽ cố gắng vì tương lai của cả hai.
Mùa hạ năm đó… Em đã tin anh.
Cũng là mùa hạ năm đó anh đã quỳ xuống cầu hôn em… Cũng là mùa hạ năm đó em đã đồng ý…
Nhưng cũng chính mùa hạ năm đó anh đã phản bội em…
Bao nhiêu mùa hạ trôi qua, cứ ngỡ mình sẽ bên nhau mãi mãi, sống với nhau đến đầu bạc răng long… Nhưng đến mùa hạ cuối cùng thì anh lại không còn như xưa.
Chỉ biết nhìn về năm đó rồi nhẹ nhàng, nói:
Mùa hạ năm đó ta từng rất thật lòng!
#Yu~