Chương 67: [NGOẠI TRUYỆN 2]: Cuộc gặp gỡ định mệnh (3)

Sau đó vài ngày thì An Quỳ Trứ cũng không đến tìm anh nữa, mà Từ Quân Hạo cũng cần có thời gian suy nghĩ và xem xét lại tình cảm của bản thân nên anh cũng chẳng đi tìm cô. Anh cũng không biết mình làm như vậy là đúng hay sai, nhưng đối với tình cảm lần này không thể làm bừa nữa, nếu anh còn tiếp tục suy nghĩ không chu toàn thì đến lúc đó người ân hận lại chính là anh.

Từ Quân Hào không thể tổn thương An Quỳ Trứ thêm nữa, vì cô đã trải qua quá nhiều chuyện rồi. Chỉ có điều… Những ngày này không gặp cô thì đúng là có chút thấy nhớ nhung, đến tối, Từ Quân Hạo cũng quyết định sẽ đến nhà tìm cô, anh vừa mới đến trước cửa nhà đã thấy đèn đóm tắt hết, nhìn nhưng ngôi nhà xung quanh vẫn còn sáng đèn thì anh cũng lo lắng.

Vốn dĩ An Quỳ Trứ rất sợ tối, mà mỗi khi không gian xung quanh quá tối thì cô lại không thể đứng dậy đi tiếp hay kêu cứu, nên ở bên cạnh cô lúc nào cũng phải cầm thêm chiếc đèn pin. Nhưng lần này anh đứng ở ngoài rất lâu cũng không thấy cô đi ra, liền quyết định mở điện thoại rồi đi vào, lúc anh vừa đi đến phòng của cô thì liền thấy An Quỳ Trứ đang ngồi co ro sợ hãi ở một góc phòng.

Lúc cô nhìn thấy anh thì bao nhiêu kiềm nén liền không thể ngăn được mà tuôn trào, cô ôm chặt lấy anh, khóc vô cùng thê lương. Từ Quân Hạo cũng dịu dàng xoa xoa lưng cho cô, sau đó còn trấn an cô vài câu. Đợi đến khi An Quỳ Trứ bình tĩnh rồi thì anh mới đưa cô đến ghế sofa ngồi, định là sẽ đi tìm đèn pin hoặc nến để thắp sáng ngôi nhà trước đã, nhưng An Quỳ Trứ lại liên tục lắc đầu, còn bám dính lấy anh vô cùng chặt, cô run rẩy nói:

- Đừng mà… Cầu xin anh đừng bỏ đi mà… Em sợ… Em rất sợ…

Cuối cùng thì Từ Quân Hạo cũng bế cô lên, vốn dĩ An Quỳ Trứ tưởng rằng anh sẽ đưa cô đi tìm đồ cùng, nhưng cuối cùng là anh đưa cô về nhà của mình, trên đoạn đường đi anh vẫn luôn bế cô mà không hề có chút than vãn, cho đến khi vào xe thì mới để cô ngồi xuống, nhìn thấy cô ăn mặc quá mỏng manh sợ cô sẽ lạnh nên anh đã cởi luôn áo khoác của mình cho cô, nhưng lúc này ánh nhìn của An Quỳ Trứ chỉ hướng về anh, cô vô cùng ngạc nhiên không biết anh đang có ý gì.

Nhưng lúc này Từ Quân Hạo cũng không biết bản thân đang có ý gì nữa, anh chỉ muốn nhanh chóng đưa cô về nhà kẻo trời lạnh thêm.

Vừa về đến nhà thì anh đã đưa cô vào phòng, còn xả nước nóng giúp cô, sau khi pha xong nước tắm liền nói:

- Em vào ngâm mình đi đã, tránh bị nhiễm lạnh. Quần áo thì cứ mặc tạm đồ của anh nhé, anh xuống bếp pha một chút trà gừng cho em khử lạnh.

An Quỳ Trứ ngoan ngoãn gật đầu, sau đó thì cô cũng đi vào trong phòng tắm, đảo mắt nhìn xung quanh vô cùng sạch sẽ, cô nhẹ nhàng mỉm cười, người nam nhân này vẫn luôn như vậy, anh vẫn luôn vô cùng ngăn nắp, khiến cho cô thấy an tâm.

Khi cô xong thì đã thấy Từ Quân Hạo đang thay khăn trải giường khác, nhưng anh không nói gì chỉ nhìn cô mỉm cười, nói:

- Tối nay em cứ ở lại đây, ngày mai anh sẽ gọi người đến sửa điện nhà em. Ừm… Em cứ ngủ ở trong phòng, anh sang phòng sách là được rồi.

Lúc Từ Quân Hạo xoay người đi thì An Quỳ Trứ cũng từ phía sau lưng chạy đến, ôm lấy anh, nói:

- Quân Hạo, em sai rồi… Là em không tốt, là em quá ham mê hư danh, tất cả là tại em… Quân Hạo, anh có thể cho em một cơ hội hay không? Em thật sự… Em thật sự không buông bỏ được.

- Em không buông bỏ được cái gì?

- Em… Em không buông bỏ được anh.

Từ Quân Hạo chợt cười, sau đó anh nhìn cô, dịu dàng hôn lên trán của cô nói:

- Trùng hợp quá, anh cũng không buông bỏ được tình cảm anh dành cho em.

#Yu~

Boss Sở còn vài Ngoại Truyện, nhưng mọi người muốn cái nào trước?

Từ Quân Hạo - An Quỳ Trứ (Xong)

Giai đoạn Mạc Hinh và Hạ An Nghiêm yêu nhau

Lúc Sở Khắc Uy và Mạc Hoàng Bảo gặp nhau

Sở Khắc Uy, Sở Khắc Uy được Mạc Hinh cứu.

Sở Khắc Huy bị thương, được Mạc Hinh cứu đưa về cho Cố Hỉ.

Chuyện tình cảm lạnh của cha Mạc và mẹ Mạc (Là mẹ của Mạc Hinh)

Kết là gia đình Uy - Hinh (cái này kết nên khỏi xếp ha)

Còn lại mọi ngừ vote cái nào tiếp theoooo