Cứ như vậy, suốt một tháng sau. Còn một ngày nữa là đã đến lễ đính hôn của Sở Khắc Uy và Mạc Hinh, nhưng ngày hôm trước cô mới biết tin... Mình mang thai rồi, Mạc Hinh mang thai rồi.! Nhưng cô không hề nói cho Sở Khắc Uy hay Mạc Hoàng Bảo, vì cô biết... Nếu như cô nói ra, chắc chắn hai người họ sẽ không cho cô đi. Vì thế, cô quyết định rằng sẽ không thông báo cho họ, cho đến khi nào cô đã sang nước nước D an toàn.
Còn hai ngày nữa là lễ đính hôn được tổ chức, Mạc Hinh đứng ở ngoài ban công, đưa tay xoa xoa bụng mình. Lần trước Sở Diệu Ương nói cô mang thai, cô còn không tin... Bây giờ thì, thật sự mang thai rồi. Cô không dám nghĩ, trong bụng của cô có một thiên thần nhỏ... Chỉ tám tháng nữa thôi, đứa bé sẽ được sinh ra đời.
Đang mãi mê suy diễn thì bỗng nhiên, từ phía sau lưng truyền đến hơi ấm quen thuộc, một vòng tay an toàn ôm lấy cô, Sở Khắc Uy dịu dàng hôn lên tóc của cô. Rồi nói
- Hinh, hình như dạo này em có chút khác.
- Khác sao? Khác thế nào?
- Cơ thể em đầy đặn hơn.... Vòng một cũng to hơn.
Mạc Hinh ngượng đến đỏ mặt, cô đánh vào tay anh một cái, khẽ nói
- Biếи ŧɦái!
Sở Khắc Uy mỉm cười vui vẻ, suốt những ngày gần đây tuy giữa anh và cô có xảy ra thân mật nhưng tần suất rất ít. Có lẽ anh không muốn để cô quá mệt, nhưng thật tâm thì nội tâm của anh rất gào thét về sự thân mật, thú tính của anh dường như bị cô làm cho đến điên dại. Nhiều lần cô còn cho anh là sắc lang, và đúng... Anh là sắc lang, không ăn tạp và chỉ có mình cô, đó là bản năng của một con sói.
- Hinh, em nói thật với anh đi. Em mang thai đúng không?
Mạc Hinh có chút giật mình, rồi mỉm cười, cô xoay người lại, tựa đầu vào l*иg ngực của anh, nói
- Không có, nếu em thật sự mang thai, em sẽ nói với anh và em sẽ hủy chuyến đi du học. Uy, tin em, chắc có lẽ dạo này nhàn rỗi quá nên em tăng cân thôi.
Sở Khắc Uy nửa tin nửa vời, anh cũng vòng tay ôm chặt lấy cơ thể của cô. Có lẽ cô nói đúng, giữa việc học và mang thai thì dù sao đi nữa... Đứa bé vẫn quan trọng hơn. Mạc Hinh vòng tay ôm lấy anh, đôi mắt nhắm nghiền tựa như muốn nói "Xin lỗi anh"
[.....................]
Hai ngày trôi qua, hôm nay đã là lễ đính hôn của Mạc Hinh và Sở Khắc Uy. Chưa đến giờ hẹn thì nhiều vị khách đã đến trước, vì họ muốn nhân cơ hội này làm quen và trò chuyện với Sở Khắc Uy nhằm lôi kéo đầu tư. Mạc Tấn Du sáng nay mới nghe Mạc lão phu nhân nói thì ông ta mới biết, bấy giờ... Ông ta còn trách Mạc Hinh tại sao không báo sớm hơn, nhưng mặt khác, ông ta lại tự trách mình vì ông quá thiên vị Mạc Thư. Tuy lúc đầu Mạc Hinh không thích có sự hiện diện của Chu Tuyết Kiều và Mạc Thư, nhưng dù sao Mạc Thư cũng là con dâu nhà họ Hạ, còn Chu Tuyết Kiều, dù muốn dù không thì bà ta cũng là nhị phu nhân của Mạc gia. Nên Mạc Hinh mới mắt nhắm mắt mở cho phép bà ta đến lễ đính hôn.
Ở phòng trang điểm, Sở Diệu Ương với bụng bầu vượt mặt ngồi nhìn Sở Quyên đang trang điểm cho Mạc Hinh, Sở Diệu Ương trước kia chỉ có hôn lễ chứ không đính hôn. Cơ mà, Diệu Ương thấy nha... Lễ đính hôn này của anh hai và chị dâu còn to hơn hôn lễ của Diệu Ương và Trần Cẩn Nam. Hiển nhiên không cần so sánh cũng biết, lễ đính hôn này đã hơn hôn lễ của Hạ An Nghiêm mười con phố.
- Chị dâu, chị nói thật đi... Chị mang thai đúng không?
- Không có đâu.
- Chị đừng giấu em, em là phụ nữ mang thai. Em nhìn ra mà!
Mạc Hinh mỉm cười rồi vẫn kiên quyết lắc đầu. Nhưng Sở Quyên lại không nghĩ như vậy, có lẽ thật sự Mạc Hinh đã mang thai, nhưng vì cô không muốn hoãn việc du học nên vẫn kiên quyết chối bỏ nó chăng?
Sau khi Mạc Hinh và Sở Khắc Uy đã trao nhau nhẫn đính hôn rồi thì bữa tiệc chính thức bắt đầu, mọi người dường như chỉ chú ý đến nhà họ Sở mà không hề đếm xỉa đến nhà họ Hạ. Tuy nhiên, vẫn có một số người làm ăn với Mạc Thị vẫn nói tốt cho Mạc Tấn Du là biết sinh con. Một đứa gả cho Hạ gia làm Hạ thiếu phu nhân, một đứa lại gả vào danh môn hào nhoáng như Sở gia, còn là Sở đại thiếu phu nhân kiêm luôn Sở giám đốc phu nhân của Sở thị.
Sở Quyên đi bên cạnh Mạc Hinh, Sở Quyên nhíu nhíu mày khi nhìn vào chân của Mạc Hinh rồi khẽ thì thầm vào tai cô.
- Tớ lấy giày đế thấp đổi cho cậu nhé?
Mạc Hinh gật đầu. Khi Sở Quyên bước ra thì Sở Quyên đã thấy Mạc Hinh được Sở Khắc Uy xoa bóp chân, gương mặt còn cực kì nghiêm túc. Không chỉ vậy, vốn là người kiệm lời... Nhưng bây giờ nhìn Sở thiếu gia chẳng khác gì mấy bà mẹ cứ lảm nha lảm nhảm bên cạnh con gái của mình.
- Chân đau sao lại không nói với anh? Cái cô gái ngốc này.
- Chẳng phải vì anh quá cao sao?
Sở Khắc Uy mỉm cười, anh nhẹ nhàng hôn lên môi của cô, mặc kệ rằng cả hai đang ở trung tâm của bữa tiệc. Nhưng dù sao thì tiệc này cũng là của hai người họ mà, Sở Khắc Uy hôn xong liền nói
- Anh có thể bế em mà. Sau này đứng có mà chịu đựng như vậy. Biết chưa?
Mạc Hinh ngoan ngoãn gật đầu.
- Sở Quyên, mang giày sang đây!
Sở Quyên: "............" Show cẩu lương xong vẫn sai tui như osin! Anh họ như cái beep!