Chương 23: Lục Thiếu Phong

"Lãnh Mục Hàn, anh là đang tỏ tình sao?"

"Không giống sao?" Lãnh Mục Hàn nghi hoặc hỏi lại, mặt có chút ửng đỏ

Diệp Tâm che miệng nén cười, người đàn ông này cũng có lúc biết ngại sao?

"Giống, rất giống!" Cô trả lời

"Vậy tại sao em cười?"

"Không có gì, mau đi ngủ đi." Cô đẩy đẩy anh xuống giường, chỉ về phía cái sô pha.

"Em..."

Lãnh Mục Hàn còn chưa kịp nói xong thì cô đã trùm chăn kín mít đi ngủ. Thật ra, anh tính hỏi xem cô có đồng ý anh hay không, cơ mà..

"Mai tôi dẫn em đi gặp một người!" Nói rồi anh bước xuống giường, cũng đi tìm giấc ngủ cho chính mình.

Diệp Tâm ở trong chăn tim đập loạn xạ, rốt cuộc cảm giác vui mừng này là sao đây? Có phải hay không cô cũng đã thích anh? Người mà anh muốn cô gặp là ai?

Sáng hôm sau.

Lúc Diệp Tâm tỉnh dậy đã hơn bảy giờ sáng, Lãnh Mục Hàn đang ngồi đọc báo trên sô pha, trên bàn là bữa sáng dành cho hai người. Thấy cô, anh liền nhắc:

"Mau đi đánh răng rửa mặt rồi còn ăn sáng, hôm qua đã nói sẽ đưa em đi gặp một người."

"Người đó là ai? Quan trọng với anh lắm sao?" Cô hỏi với giọng ngái ngủ

"Cậu ta là người bạn thân nhất của tôi!"

Lúc hai người ra khỏi khách sạn đã là tám giờ, Lãnh Mục Hàn lái xe đưa cô đến khu trung tâm thành phố, dừng trước cửa một nhà hàng lớn.

Bài trí bên trong cửa hàng rất đẹp, hợp với những người thích thanh tịnh. Ở ngay vị trí khuất nhất, có một người đàn ông đang ngồi đó, tĩnh lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Diệp Tâm đánh giá anh ta một chút. Tuổi tác của anh ta chắc cũng trạc tuổi của Lãnh Mục Hàn, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, còn có thân hình cao lớn của anh ta, nhìn qua đã biết là người học võ. Còn có, anh ta rất đẹp trai a! So với Lãnh Mục Hàn chỉ có hơn chứ không kém.

E hèm, cô lại mê trai quá rồi!

"Thiếu Phong, cậu đến lâu chưa?" Lãnh Mục Hàn lên tiếng, cười nói với người đối diện.

Người đàn ông kia ngước mắt lên, không giấu nổi vui mừng:

"Hàn!" Anh ta nhìn về phía cô, hỏi: "Đây là người mà cậu muốn giới thiệu với tôi?"

"Đúng vậy!" Nói rồi anh liếc mắt về phía cô, ý bảo giới thiệu.

"Xin chào, tôi tên Diệp Tâm!"

"Chào cô, tôi là Lục Thiếu Phong!"

Lục Thiếu Phong? Người này chính là Lục Thiếu Phong? Anh ta chính là nhân vật nổi tiếng trong cả hắc đạo lẫn bạch đạo đây sao?

"Thu ngay ánh mắt háo sắc của em lại!" Lãnh Mục Hàn lườm cô một cái, kéo cô trở về với mặt đất.

Thật không ngờ, có một ngày cô có thể gặp được một nhân vật lớn như Lục Thiếu Phong, mà anh ta lại còn là bạn của Lãnh Mục Hàn, ly kì a!

Hai người đàn ông cứ nói chuyện qua lại, Diệp Tâm cảm thấy mình rất giống người thừa. Chính xác hơn là nữ phụ chen giữa cuộc tình của bọn họ.

Ai nha, Lãnh Mục Hàn mà biết cô tưởng tượng sâu xa như vậy chắc chắn sẽ bóp chết cô mất.

Tiếng điện thoại của Lục Thiếu Phong vang lên, anh ta nhận máy.

"Alo!"

.....

"Chú nói gì? Nói lại lần nữa xem."

.....

"Được rồi, tôi về ngay!"

Lãnh Mục Hàn thấy khuôn mặt lo lắng của Lục Thiếu Phong liền hỏi:

"Có chuyện gì sao?"

"Mộc Nghi mất tích, tôi phải đi đây, hẹn gặp cậu sau!" Nói rồi anh ta cầm lấy áo khoác vội vã ra khỏi cửa.

Thấy bộ dạng của anh ta, chắc chắn cô gái tên Mộc Nghi kia rất quan trọng.

"Cậu ta có bạn gái rồi, em đừng vọng tưởng nữa." Lãnh Mục Hàn vừa uống nước vừa nói

Diệp Tâm như con mèo ăn vụng bị bắt quả tang, nhanh chóng phải dame:

"Anh không nói tôi cũng biết! Mà ai bảo anh là tôi để ý Lục Thiếu Phong?"

"Em đương nhiên không thể để ý đến cậu ta, vì em để ý đến mình tôi là đủ."

Mặt dày, mặt dày a!