Chương 38: Vùng đất phước lành

Đừng nghe đừng nhìn quỷ thần

***

Nửa giờ sau, trực thăng chậm rãi tới gần khu thành Nam quận X.

Trước khi đường phong tỏa xuất hiện trong tầm nhìn, mọi người đã cảm nhận được một cảm giác khủng khϊếp vô cùng nặng nề. Thân máy bay chiến đấu khẽ run lên, nhờ có phi công lão luyện mới điều khiển chiếc trực thăng vững vàng hạ xuống một cách thuận lợi.

Chỉ có điều khi khoảng cách giữa máy bay trực thăng và mặt đất dần dần đến gần.

Sương mù xám cuồn cuộn xung quanh đường phong tỏa dường như cảm nhận được hơi thở của một người sống mới tới, bắt đầu bốc lên tận trời.

Mọi người trên trực thăng đều cảm thấy chân tay lạnh toát, có cảm giác uể oải, trì trệ.

Mà cánh máy bay trực thăng xoay tròn tựa như bị sợi tơ vô hình quấn quanh, xuất hiện tiếng rắc rắc chẳng lành.

Đây vẫn là lần đầu tiên sau khi quỷ quái khôi phục, cục kiểm soát xuất hiện những dị thường khi tiếp xúc gần với cấm địa người sống cấp hai. Chỉ vừa mới đến gần đã cảm nhận được sự khủng khϊếp của nó, nhưng cục kiểm soát dám lái máy bay tới đón người ở bên ngoài cấm địa, tất nhiên là có chuẩn bị.

Giải Nguyên Chân và hai sư đệ của anh lập tức cùng bấm pháp quyết, niệm thần chú thanh lọc thiên địa:

"Thiên địa tự nhiên uế khí phân tán; động trung huyền hư hoảng lãng thái nguyên; bát phương uy thần sử ngã tự nhiên; linh bảo phù mệnh phổ cáo cửu thiên..." [1]

Ngay khi câu thần chú Đạo giáo trầm ổn vừa thốt ra, cơn ớn lạnh đang tràn về phía chiếc trực thăng giảm bớt. Trán Giải Nguyên Chân và hai sư đệ lấm tấm mồ hôi, thân máy bay vốn lắc lư không thôi rung động một chút, cuối cùng vẫn ổn định lại. Song nghiễm nhiên đã không thể nào đi xuống được nữa —— nếu lại tới gần, sương mù trong cấm địa người sống sẽ khiến thân máy bay rơi xuống.

Cũng may lúc này cách mặt đất đã không xa.

Chuyên viên cục kiểm soát thả thang dây về phía Vệ Ách đang ở chỗ trạm canh gác không người lái.

Thang dây vừa mới ném ra ngoài, sắc mặt chuyên viên phụ trách liên lạc liền thay đổi: "Không được! Thang dây không thả xuống được!"

Máy bay trực thăng đã đến, Vệ Ách cầm đao chờ sẵn trước trạm canh gác không người lái, nhưng thang dây cứu sinh vừa ném xuống đã bị tơ rối trong sương mù kéo đi, trôi nổi quỷ dị giữa không trung, không thể rơi xuống đất.

Với thân thủ của Vệ Ách thể hiện trong phó bản, nhảy một hai mét bắt lấy thang dây có lẽ không khó, nhưng ở độ cao mấy chục mét, việc đó chẳng khác nào trò đùa gây khó dễ, nhưng hiện tại sương mù quỷ dị trong cấm địa người sống rõ ràng đang nhìn chằm chằm vào Vệ Ách, trừ khi cậu có thể một đường đi ra khỏi vùng đất không người, nếu không có lui thêm ra ngoài cũng vô ích.

Người phụ trách phòng liên lạc sốt ruột, Giải Nguyên Chân tiến lên một bước, kéo thang dây cứu sinh trở về, cũng điểm vào thang dây —— một loạt bùa chú màu vàng và chu sa đều dán ở trên thang dây.

Anh ra hiệu cho những người khác lùi lại một chút, một tay nắm lấy sợi dây, một tay cầm lá bùa rồi ném dây cứu sinh đặc biệt có gắn chu sa bùa vàng vào đó ——

Thang dây cứu sinh với chu sa và bùa ràng run lên như một con rắn dài.

Lần này cuối cùng cũng rơi xuống một cách thuận lợi.

Thang dây xuyên qua sương mù, bùa vàng và chu sa bốc ra khói xanh, trong sương mù quỷ dị của cấm địa người sống cấp hai cũng không chống đỡ được bao lâu. Cũng may Vệ Ách hành động nhanh chóng, thang dây cứu sinh vừa mới thả xuống, cậu đã nhanh nhẹn bắt được.

Ngay khi cậu bắt được dây thừng, đám sương mù xung quanh lập tức bắt đầu dâng lên.

—— cấm địa người sống khu thành Nam, nhất định phải biến người sống đã trốn thoát khỏi sự tàn sát trong ba năm này trở thành bóng rối của nó.

Khi sương mù xám dâng lên, chiếc trực thăng chìm xuống.

Trong khoang máy bay, trán hai sư đệ đang niệm chú lập tức rịn ra mồ hôi. Ngay lúc hai sư đệ trẻ sắp không chịu nổi nữa, Vệ Ách nắm thang dây giẫm lên bậc thang, một tay cầm lấy nút thắt, một tay cầm đao, quay đầu nhìn lại.

"Biến."

Một chữ lạnh lùng vừa dứt, sương mù quỷ xung quanh cũng tản đi.

Máy bay trực thăng đột nhiên nhẹ đi, phi công không dám dừng lại nửa giây, lập tức điều khiển máy bay bay lên rồi xoay hướng, quay ngược trở lại đường đi ban đầu. Vệ Ách nắm lấy thang dây leo lên.

Cậu còn chưa kịp tiêu hao quá nhiều sức lực, Giải Nguyên Chân đã nắm lấy sợi dây dừng lực, hai đạo sĩ bên cạnh lập tức kéo Vệ Ách lên.

Vệ Ách vừa đi lên liền dựa vào vách cabin ngồi xuống.

Đám người Giải Nguyên Chân lúc này mới thấy rõ ràng phần lớn thân đối xanh đậm trên người Vệ Ách đã bị nhuộm đỏ, đao Hộ Tát trong tay còn dính máu chưa khô. Xem ra, sau khi rời khỏi phó bản lại trở về khu thành Nam, cậu cũng là ngàn cân treo sợi tóc trong cấm địa người sống, mới có thể đến đường phong tỏa.

Trong trực thăng không có bác sĩ đi theo, nhưng bản thân Giải Nguyên Chân là một đạo y nổi tiếng trong phủ Thiên Sư, anh cũng đã nghiên cứu về sơ cứu ngoại khoa.

Nửa người Vệ Ách toàn là máu đi lên, Giải Nguyên Chân đã lập tức đến xem xét cho cậu.

Giải Nguyên Chân nửa ngồi xổm xuống vừa định bắt mạch cho Vệ Ách thì cậu chợt vung ngang đao Hộ Tát hất tay anh ra.

Giải Nguyên Chân ngạc nhiên. Hai sư đệ phủ Thiên Sư đi cùng với Giải Nguyên Chân dường như nghĩ rằng Vệ Ách không tin tưởng một "thầy lang" như sư huynh nhà mình bèn lên tiếng cam đoan: "Cậu yên tâm, tuy sư huynh nhà tôi không có giấy phép y học, nhưng y thuật rất tốt, huynh ấy còn xem bệnh và chăm sóc cho trâu già trên núi nữa đó."

Vệ Ách vung ngang đao ngăn cản chỉ vì chứa chấp Chủ Thần trong cơ thể: "..."

Giải Nguyên Chân bỗng dưng mất giá trở thành bác sĩ thú y: "..."

Một sư đệ khác còn nghiêm túc nói thêm: "Đừng nói trâu già, gà vịt dưới chân núi Long Hổ bị xe máy cán qua cũng đều do một tay sư huynh chúng tôi chữa trị đó."

Những người khác trong khoang máy bay dùng ánh mắt vi diệu và phức tạp nhìn hai đạo sĩ ngốc nghếch mới từ núi xuống này.

Trong lòng tự nhủ, mấy cậu khuyên bảo người ta vậy đó à? Mấy cậu muốn làm cho người ta tin tưởng sư huynh nhà mình hay là muốn người ta quay đầu bỏ đi?

Người phụ trách liên lạc muốn nói lại thôi, cuối cùng vỗ vai Giải Nguyên Chân —— anh làm đại sư huynh của phủ Thiên Sư thực sự không dễ dàng.

Trái lại Giải Nguyên Chân đã quen với thần kinh thô của sư đệ mình, anh ngồi xổm nửa người, chống khuỷu tay lên đầu gối, một thân đạo bào gọn gàng phong thái. Tuy không biết nguyên nhân, nhưng mơ hồ cảm giác được Vệ Ách không phải hoài nghi y thuật của anh, lúc này anh có chút chần chờ, không biết có nên hỏi hay không.

Vệ Ách hờ hững nâng mí mắt lên.

"Trong cơ thể tôi..."

Hai chữ "có quỷ" còn chưa nói ra, luồng không khí trên trực thăng đột nhiên ngưng lại một cách quỷ dị. Tiếng nói của Vệ Ách bị khóa trong cổ họng, hệt như có một bàn tay lạnh lẽo nào đó đã bóp nghẹt giọng nói của cậu. Giọng nói lạnh lùng và khinh thường của Chủ Thần vang lên bên tai:

—— muốn cho bọn nó chết, vậy tao thành toàn cho mày. Sâu kiến.

Một sự bất thường nho nhỏ đang gia tăng trong cabin.

Mấy người Giải Nguyên Chân lại không có bất kỳ phản ứng gì giống như khi họ bước vào "điện Tam Quan" liền rơi vào một sự trì trệ kỳ lạ.

Vệ Ách lập tức nhớ đến nhánh phụ của "hồn đêm tân nương", nhắc nhở của hệ thống là: Quỷ quái không xác định cấp độ, đừng nhìn, đừng nghe, đừng nói.

Chủ Thần đe doạ rõ ràng không cho phép cậu nhận được sự giúp đỡ từ các quan chức nhà nước để trấn áp hắn —— dù cục kiểm soát cung cấp pháp môn nhằm vào chúa tể chiều cao có khả năng rất nhỏ, hắn cũng vui vẻ bóp chết! Tuy Chủ Thần bị giam giữ và phong ấn thì cấp độ vị cách của hắn ở ngay đó.

(*) Vị cách nói nôm na là các danh xưng khác nhau như Chúa, Thánh, Thần đều chỉ một người. Ở đây Chủ Thần không cho nhắc tới bất cứ danh xưng nào của hắn dù là gợi ý, diễn đạt...

Nếu hắn thực sự muốn cả đám "sâu kiến" Giải Nguyên Chân trong khoang máy bay này chết thì hắn vẫn có cách làm được.

Chỉ cần mấy thứ như quỷ quái không xác định đừng nhìn, đừng nghe, đừng nói là đủ để phát huy.

Trong mắt xẹt qua tia lạnh lùng, xiềng xích máu trong cơ thể Vệ Ách lập tức bị kéo căng ra.

Xiềng xích xuyên qua, thần miếu trong xương sườn, tượng thần quỷ quái bị từng sợi xích trói chặt, nhất thời tản ra ánh sáng đỏ sẫm.

Tượng thần quỷ quái lại xuất hiện những vết rạn nhưng Chủ Thần lại chỉ lạnh lùng châm biếm một tiếng.

Trong cabin, sắc mặt xám trắng của cả nhóm người Giải Nguyên Chân, sư đệ phủ Thiên Sư và người phụ trách liên lạc đột nhiên trở nên nặng nề hơn —— quỷ thần không thể nghe, không thể nhìn lại càng không thể biết! Mắt thấy mao mạch nổi lên trên mặt của những người bình thường không có năng lực đặc biệt gì, có xu hướng đứt ra.

Vệ Ách nhắm mắt, dựa về phía sau.

Cậu lạnh lùng xuống nước trước.

Không khí trong cabin đột nhiên lưu thông trở lại.

Cả nhóm người Giải Nguyên Chân lại giống như hoàn toàn không nhớ rõ dị thường vừa rồi, chỉ kinh ngạc nhìn Vệ Ách: "Trong thân thể cậu...?"

"Còn sống, chưa chết được." Vệ Ách ngắt lời Giải Nguyên Chân, cậu dựa vào vách ngăn kim loại cứng và lạnh của máy bay, giọng điệu không chút thăng trầm hỏi: "Phó bản của khu thành Nam là gì?"

Trên đường đến cả nhóm Giải Nguyên Chân đã đoán rằng Vệ Ách có thể không biết về "Quỷ Thoại" và cấm địa người sống, nghe thấy cậu hỏi như vậy cũng không cảm thấy lạ —— cậu mắc kẹt trong cấm địa ba năm, điều đầu tiên khi đi ra ngoài là muốn tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Người phụ trách liên lạc nhanh chóng in ra một bản báo cáo tóm tắt về con đường trong tương lai của [múa rối], cũng như hồ sơ niêm phong của cấm địa người sống cấp hai ở khu thành Nam.

Nói là bản tóm tắt in gấp, nhưng cũng có khoảng 30 trang.

Ở đầu hồ sơ, tiêu đề "vượt phó bản hai sao [múa rối] thất bại, khu thành Nam của quận X bị biến thành cấm địa người sống —— tiêu đề "không ai sống sót" đập vào mắt, khớp ngón tay Vệ Ách chợt trở nên trắng bệch.

"Xin lỗi."

Tổ trưởng Vương ngồi đối diện Vệ Ách lên tiếng.

Vệ Ách nhìn người đàn ông trung niên có khuôn mặt vuông mà cậu không quen này. Khác với nhân viên cơ quan chính phủ bình thường, trên người đối phương có khí chất lạnh lùng và nghiêm khắc độc nhất vô nhị của người trong quân đội.

"Tôi là Vương Hạ Hà. Tổ trưởng cục kiểm soát phục hồi quỷ dị, họ đều gọi tôi là ông Vương." Tổ trưởng Vương tự giới thiệu rồi dừng lại, ông nhìn thẳng vào mắt Vệ Ách: "Ba năm trước, phó bản khu thành Nam vượt phó bản thất bại, người ra lệnh phong tỏa cấm địa là tôi, để cậu ở trong cấm địa ba năm không có bất cứ cứu viện nào là trách nhiệm của tôi."

Không khí khoang máy bay nặng nề, thanh niên tóc bạc dựa vào vách tường không nhìn ra cảm xúc.

Mặt của cậu bị ánh sáng bên ngoài trực thăng chiếu sáng, khí chất lạnh lùng —— thậm chí có thể gọi là máu lạnh, cậu không hề dao động trước lời xin lỗi của tổ trưởng Vương. Chuyên viên tin tức và cục kiểm soát phục hồi quỷ dị dường như muốn nói điều gì đó với tổ trưởng Vương lại bị người phụ trách phòng liên lạc ấn vai.

Một lát sau, Vệ Ách chuyển mắt sang bản báo cáo, cậu lật xem bản báo cáo của khu thành Nam, lướt qua một danh sách dài những nội dung không liên quan, nhảy thẳng đến phần xác nhận dân số tử vong, thẳng thừng trả lời: "Các người không vào được cấm địa."

"Nhưng chúng ta không nên từ bỏ bất cứ ai."

Dừng một chút, tổ trưởng Vương lại trịnh trọng nói:

"Đón cậu về nhà quá muộn. Thật xin lỗi."

Vệ Ách không có phản ứng gì.

Dường như cậu chỉ tiếp tục thờ ơ xem bản báo cáo trong tay, ngay cả tốc độ lật qua các trang cũng không thay đổi.

Tổ trưởng Vương cũng không nói nữa, chờ Vệ Ách xem xong thông tin. Mà người phụ trách phòng liên lạc trong trực thăng thì bất đắc dĩ nhún vai, biết chiến hữu cũ Vương Hạ Hà này của mình chỉ sợ không dễ dàng buông bỏ việc này.

Đúng lúc này, Vệ Ách đột nhiên hỏi: "Tại sao lại không để cho mọi người nghiên cứu hiểu rõ?"

Vệ Ách đột nhiên hỏi, những người khác đều bối rối trước câu hỏi của cậu, không biết cậu đang nói về cái gì.

Nhưng đã thấy Vệ Ách ngẩng đầu lên, gần như dò xét nhìn tổ trưởng Vương: "Trong hồ sơ ghi chép trò chơi 'Quỷ Thoại' lấy quỳ quái dân gian làm phó bản, hơn nữa đã xuất hiện ba năm, cho dù cả nước có hơn 30 quận có nhiều phong tục khác nhau, nhưng không khó để viết một cuốn sổ tay cơ bản hướng dẫn liên quan để mạnh mẽ thúc đẩy việc học chứ?"

"Người chơi trong phó bản chưa từng được huấn luyện về vấn đề này."

"Tại sao?"

Thanh niên tóc bạc ấn vào một trang báo cáo điều tra về cái chết của người sống trong khu cấm địa ở khu thành Nam, giọng điệu gần như hung hăng. Người khác bị giọng điệu của cậu thu hút nhưng hoàn toàn không chú ý tới xương ngón tay trắng bệch mà cậu ấn vào bản báo cáo.

Đây là lần đầu tiên cậu nói nhiều lời như vậy, nhưng không có chút nào về bản thân —— vùng vẫy trong cấm địa người sống ba năm dường như đã tôi luyện cậu thành một con đao sắc lạnh.

Lần đầu tiên tiếp xúc với nhân viên cục kiểm soát phục hồi quỷ dị, đối mặt với lời xin lỗi chân thành của nhân viên cấp cao, phản ứng đầu tiên của cậu là suy đoán kế hoạch ứng phó của cục kiểm soát và ngay lập tức tìm thấy manh mối từ đó.

"Không phải chúng ta không quảng bá, không tổ chức, mà là chúng tôi không thể." Tổ trưởng Vương trầm giọng nói.

"Chúng tôi không thể." Sau khi nói xong lời này, vẻ buồn bã thoáng qua khuôn mặt của cả nhóm Giải Nguyên Chân.

Tổ trưởng Vương tiếp tục nói: "App Quỷ Thoại xuất hiện, phó bản đầu tiên thất bại thảm hại, sau đó trong nước có thêm mấy cấm địa người sống, chúng tôi đã cố gắng hết sức để quảng bá, cho toàn nhân dân học tập có thể rút kinh nghiệm, nhưng... kết quả rất tệ, bởi vì chúng tôi không biết chính xác thứ đó là gì, người bình thường không thể nghĩ, không thể biết."

"Mà có mấy thứ một khi người bình thường biết quá nhiều thông tin về chúng thì sẽ... vô thức trả lời. Cuối cùng khiến chúng sớm khôi phục!"

"Quỷ thần không thể nghe không thể nhìn!"

App Quỷ Thoại xuất hiện, cấm địa người sống đầu tiên ra đời.

Trong sự sợ hãi, phản ứng đầu tiên của mọi người là điên cuồng tìm hiểu và cầu nguyện cho truyền thuyết dân gian có liên quan.

Thảm kịch vì thế mà xảy ra, trong vòng chưa đầy một tuần, hàng trăm vụ việc kinh dị đã xảy ra ở các quận khác nhau trên toàn quốc —— đa số là mù quáng học tập, hiểu rõ dẫn đến kích hoạt một cơ chế quỷ dị nào đó, cuối cả gia đình và khu vực bị ảnh hưởng một cách kỳ lạ.

"... Không những không thể mở rộng phạm vi học tập mà còn phải chặn những thứ chưa xác định. Nếu không cả một huyện, cả một quận cùng lúc truyền tụng một câu chuyện dân gian quỷ quái nào đó khiến quỷ thần tương ứng bị đánh thức, kết quả sẽ vô cùng khủng khϊếp. Sự kiện truyền bá quỷ thần kinh khủng nhất là ở quận Lỗ, trực tiếp dẫn đến gần một ngàn người vô tri vô giác bước vào cửa sông Hoàng Hà, trở thành âm binh dưới đáy sông." Tổ trưởng Vương trầm giọng nói: "Dễ dàng nhận biết những truyền thuyết quỷ quái sẽ chỉ dẫn đến những nguy hiểm tiềm ẩn."

Vì vậy, sau khi cục kiểm soát thành lập, việc đầu tiên cần làm là khẩn cấp chấm dứt các biện pháp học tập phong tục tại các địa phương và ngăn chặn rất nhiều thông tin nguy hiểm chưa xác định, làm mọi cách có thể để khôi phục ổn định xã hội.

Biết rằng có những mối nguy hiểm khủng khϊếp rình rập khắp nơi, nhưng lại giả vờ như chúng không tồn tại để ổn định những nguy hiểm đáng sợ hơn. Trong ba năm qua, thế giới thực đã phải vật lộn trên một ranh giới bấp bênh như vậy, giống như một quả trứng nguy hiểm trên vách đá.

"Đừng biết, đừng điều tra, đừng nghĩ, đừng nhìn." Giọng điệu tổ trưởng Vương hơi cay đắng: "Sự hiểu biết của chúng tôi về app Quỷ Thoại và quỷ quái chỉ có thể thực hiện từng bước một, từng cái phó bản."

"Chỉ khi vượt phó bản, chuyển hóa quỷ quái thành thàn bảo hộ một phương, mới có thể để dân chúng nhận thức một cách an toàn!"

Tác giả có lời muốn nói:

[1] Tịnh thiên địa chân ngôn.

Để tôi giải thích cho những ai chưa biết, câu chuyện Quỷ Thoại thực ra là phong tập quán dân tộc Trung Quốc Cthulhu, một trong những cốt lõi của Cthulhu là "Bạn không biết thì rất nguy hiểm, bạn biết nhiều thì càng nguy hiểm hơn." Có thể nói sát cục làm thế nào cũng chết.

(*) Bản đầy đủ của tịnh thiên địa chân ngôn một trong bát đại thần chú: Thiên địa tự nhiên, uế khí phân tán, đỗng trung huyền hư, hoảng lãng thái nguyên, bát phương uy thần, sử ngã tự nhiên, linh bảo phù mệnh, phổ cáo cửu thiên, can la đáp na, đỗng cương thái huyền. Trảm yêu phược tà, độ nhân sát quỷ vạn thiên, trung sơn thần chú, nguyên thủy ngọc văn, trì tụng nhất biến, tức bệnh diên niên, án hành ngũ nhạc, bát hải tri văn, ma vương thúc thủ, thị vệ ngã hiên, hung uế tiêu tán, đạo khí trường tồn. Cấp cấp như luật lệnh