Chương 11: Hương hỏa Mân Nam

Thổ, thổ lâu đó... ăn tân nương!

***

Kim đồng hồ la bàn chỉ về phía mình, Vệ Ách trở tay siết chặt la bàn, lập tức ngước mắt nhìn người khác.

Hầu hết người chơi đều chú ý đến Giải Nguyên Chân. Trương Viễn, Đường Tần còn có hai người chơi khác giống cậu, lấy một chiếc la bàn nhìn trước nhìn sau. Cả bốn người đều không quay đầu lại nhìn cậu —— sau mấy lần xung đột, Trương Viễn hận không thể xé cậu thành mảnh nhỏ, nếu la bàn trong tay bọn họ cũng chỉ về phía cậu, giờ phút này nhất định đã ồn ào trở mặt rồi.

—— bây giờ, chỉ có kim đồng hồ của khối la bàn trong tay cậu thay đổi.

Hoặc la bàn này bị hỏng, hoặc do cậu đυ.ng phải thứ này.

Vệ Ách nắm la bàn trong tay, cụp mắt, nghe người xung quanh nói chuyện.

Theo lời giải thích của tộc trưởng, những chiếc la bàn này có thể phản ứng khi chúng ở gần "vật", hoặc một người bị nhiễm hơi thở của "vật" trong phạm vi ba trượng.

(*) 1 trượng Trung Quốc = 3,33 mét. Ba trượng là 9,99 mét.

Có 6 chiếc la bàn, bọn họ mười hai người, hai người một tổ là vừa vặn. Vấn đề duy nhất là phạm vi thăm dò —— khi người chơi bước vào phó bản, đi qua thị trấn lại đi qua một con sông, cuối cùng mới đến được thổ lâu họ Hồ hiện tại.

Xét theo lời của tộc trưởng thổ lâu, thị trấn Mân Nam mà họ đi qua bên kia sông có lẽ phải được gọi là "trấn Thất Ước".

"Phó bản yêu cầu chúng ta phải vào thổ lâu, sống sót đến ngày thứ bảy nhưng nó không yêu cầu rõ chúng ta phải ở trong nhà suốt mấy ngày này. Nếu hệ thống đưa ra nhiệm vụ "sưu tập" thì ra khỏi thổ lâu chắc không có vấn đề gì đâu." Đường Tần kiểm tra la bàn xong lên tiếng: "Nhưng bảy ngày này không ai dám chắc có nên đi ngủ đúng giờ hay không, tôi đề nghị sau khi ra khỏi tòa nhà, mặc kệ tìm ra manh mối hay không, nhất định phải trở về trước khi trời tối. Mọi người nghĩ thế nào?"

Giải Nguyên Chân gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Việc phó bản sinh tồn bẫy người chơi ở một nơi là điều rất phổ biến, nhưng hương hỏa Mân Nam hơi khác một chút.

Dòng tộc thổ lâu theo đơn vị thị tộc vô cùng bài ngoại.

Tuy mới tiến vào chưa được bao lâu, nhưng người chơi đã chú ý tới bầu không khí kỳ quái trong thổ lâu —— ngoại trừ tộc trưởng nhìn như thân thiện, không có một người trong tộc nào chịu giao tiếp với họ. Ngày hôm qua, hai người đàn ông mặc áo đen quần đen do tộc trưởng thổ lâu dẫn tới đều im lặng lạnh lùng suốt cả quá trình, sáng nay còn đặc biệt phái một cô bé câm điếc đưa đồ cho họ.

Từ mọi khía cạnh đều nói rõ là chi nhà họ Hồ trong thổ lâu này đều đang cố gắng tránh cho những "khách quý từ nhà chính" như họ lấy được thông tin quan trọng thực sự từ bọn họ.

Mặt khác, cấu trúc kiến trúc tổng thể của thổ lâu đặc biệt bất lợi cho người chơi.

Tòa nhà khép kín kiểu khu dân cư hình vòng cung nhìn như có không gian bên trong rộng rãi nhưng thực ra bất cứ ai đi ra khỏi cửa nhà một mình, nhất cử nhất động của người đó ở cửa, sân vườn, thậm chí là sảnh chính đều sẽ bị toàn bộ tầm mắt của tòa nhà nhìn chằm chằm. Mọi người trong tòa nhà giám sát và nhìn chằm chằm lẫn nhau, người chơi muốn lấy thông tin từ người dân rất khó khăn.

Muốn ở trong thổ lâu làm rõ thổ lâu đã xảy ra chuyện gì và chiếc quan tài quỷ dị đó từ đâu tới, gần như không có khả năng.

Ngược lại, ra khỏi tòa nhà tìm "vật hiến tế" chưa biết, mức độ tự do hành động cũng cao hơn một chút.

Khi thảo luận về cách phân bổ khu vực tìm kiếm, Đường Tần nhớ tới cái gì, hỏi: "Khi phó bản đang tải, có ai chú ý đến cách bố trí của trấn Thất Ước bên kia sông không? Nó lớn cỡ nào?"

Mọi người mặt đối mặt.

Khi vào phó bản chú ý đến đặc điểm bối cảnh vốn là bài học cơ bản dành cho người chơi Quỷ Thoại, nhưng khi đó mọi người chợt nghe tin mình ghép với một người chơi đặc biệt "máu cống phẩm". Trong cơn hoảng loạn, ngay cả tự giới thiệu cũng bị gián đoạn, chứ đừng nói đến thị trấn đi qua khi tải phó bản.

Mà Giải Nguyên Chân luôn chú ý chi tiết nhất lúc ấy đang gấp gấp điều trị cho Vệ Ách, không có thời gian quan tâm những thứ khác.

"Đi vào từ phía Đông thị trấn, đi ra từ Tây Nam, sáu dặm rưỡi." Trong yên tĩnh, Vệ Ách cầm la bàn, giọng điệu điềm tĩnh: "Cửa hàng bên Đông nhiều, cửa hàng bên Tây ít, chín phố mười sáu ngõ, chợ gần phía bắc, am miếu hướng nam. Khoảng 8 dặm nữa là tới cổng chào xa nhất thị trấn."

Cậu nói một cách thản nhiên, nhưng khán giả trong phòng livestream lại nghe đến nghẹn họng trân trối.

[Chết tiệt, cái này còn chính xác hơn GPS? Ngay cả bao nhiêu con phố cũng được liệt kê!]

[Thật hay giả, chẳng phải cậu ta tê liệt cả đường à? Sao nắm rõ thế.]

[Là thật đó!!! Phòng livestream 1022 sát vách có anh đại bảng Ất đã dùng đạo cụ đo ra y hệt! Thậm chí cậu ấy còn biết khoảng cách cổng chào nữa!]

[Mịa, làm sao mà làm được vậy?!!!]

Đừng nói phòng livestream, ngay cả người chơi khác cũng kinh ngạc.

Duy chỉ có Giải Nguyên Chân liếc Vệ Ách một cái.

Lúc ấy anh đang ở trên xe kiểm tra vết thương cho Vệ Ách, khi đó anh nắm rất rõ tình huống thân thể của Vệ Ách. Theo logic mà nói, với thương thế của Vệ Ách, đừng nói đến việc chú ý đến những thay đổi của bối cảnh xung quanh, tập trung chú ý cũng rất khó khăn —— trừ khi... trừ khi việc việc thu thập thông tin về hoàn cảnh xung quanh đã khắc sâu vào trong xương cốt của cậu, tạo thành một phản ứng bản năng cho dù trọng thương sắp chết cũng sẽ không sơ sẩy.

Chỉ có mấy bộ đội đặc chủng đã huấn luyện nhiều năm và mấy nhân vật trong vùng xám quanh năm liếʍ máu trên lưỡi đao mới có phản ứng như thế.

Giải Nguyên Chân chưa bao giờ thấy tên Vệ Ách trên hai danh sách này.

Hay là cục kiểm soát đã bỏ sót thông tin?

Những người khác không có nghĩ nhiều như Giải Nguyên Chân, Trương Viễn hừ lạnh một tiếng tỏ vẻ nghi ngờ, còn chàng trai không theo xu hướng Dương Thanh buộc miệng một câu "anh Vệ ghê gớm".

Giải Nguyên Chân tạm thời đè sự kinh ngạc của mình với Vệ Ách, hỏi những người khác định tìm từ bên nào.

Trong lúc thảo luận, một nhóm người đang ở phòng ngoài tầng một của ngôi nhà, khi những người khác lên tiếng để thành lập một đội, Vệ Ách đã lặng lẽ đặt chiếc la bàn lên bếp lò ở phòng ngoài.

Một giây, hai giây.

Ngay khi la bàn rời khỏi ngón tay của Vệ Ách, kim đồng hồ bắt đầu chậm rãi chuyển động, cuối cùng dời về vị trí trước đó.

Vệ Ách thu hồi tầm mắt, lúc này những người khác đã tổ đội xong, Trương Viễn thiếu kiên nhẫn với "rác rưởi" mà mình coi thường, vừa mở cửa đã đi ra ngoài. Người cùng đội với Vệ Ách vẫn là Giải Nguyên Chân. Giải Nguyên Chân dặn dò những người chơi khác vài câu, quay đầu lại cầm la bàn, nói: "Chúng ta cũng đi thôi."

Vệ Ách lạnh lùng nhìn Giải Nguyên Chân cất la bàn đi, thản nhiên đi theo anh.

—— ——

Người chết khiến cho bầu không khí trong thổ lâu trở nên rất căng thẳng.

Thi thể đặt ở từ đường công sảnh bên ngoài, các trưởng lão trong tộc và những người đàn ông trung niên trong tòa nhà đều tụ tập ở phía trước, nhỏ giọng nói với nhau cái gì đó, người chơi vừa đi ra thì lập tức dừng lại.

Vệ Ách và Giải Nguyên Chân là nhóm người cuối cùng đi ra lầu, ánh mắt của những người đàn ông trung niên đó cứ nhìn chằm chằm vào lưng họ, mãi cho đến khi họ bước ra khỏi bậc thang của tiền sảnh mới hoàn toàn biến mất.

Vừa ra khỏi thổ lâu, dường như có hạn chế vô hình nào đó đã dỡ bỏ khỏi vai.

Lại quay đầu nhìn cả tòa thổ lâu, chỉ cảm thấy nó giống như một con cự thú đứng sừng sững trên mặt đất mà không thể dò xét được.

Trấn Thất Ước cách trấn trưởng Đông Tây sáu dặm rưỡi nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Ngôi nhà trong thị trấn sắp xếp rất chặt chẽ, tất cả đều lợp ngói xám nghiêng, dưới mái hiên treo một hàng dài đèn l*иg đỏ. Có một vài con đường trong thị trấn khá náo nhiệt, người qua lại nói giọng Phúc Kiến.

Suốt cả đường mọi người liên tục ném cho Vệ Ách những ánh mắt sợ hãi quái dị, sau đó tránh ra xa.

Giải Nguyên Chân đi một lúc, mới tỉnh ngộ lại, ở cổ đại xảy ra chuyện khác thường tất có yêu. Một đầu tóc bạc và ngoại hình của Vệ Ách quá bắt mắt, đừng nói đến điều tra tin tức chỉ sợ không bị ai đó nhát gan báo quan đã tốt lắm rồi.

"E là phải đội mũ trúc." Giải Nguyên Chân áy náy nói.

Vệ Ách không có ý kiến gì về việc có đội mũ trúc hay không.

Cậu cũng không phải bẩm sinh tóc bạc, cùng với đôi mắt của cậu, thứ này là "món quà" mà không gian vô tận ban tặng cho cậu —— hay nói cách khác là ăn mòn. Điều Vệ Ách nghĩ tới là người của tộc Hồ trong thổ lâu không có vẻ ngạc nhiên với dáng vẻ của cậu.

Là gặp nhiều? Hay là đối với một số người trong phó bản này mà nói, ngoại hình bất thường, ngược lại là bình thường?

Giải Nguyên Chân vào cửa hàng mua mũ trúc, Vệ Ách thuận thế dựa vào song cửa tiệm, liếc nhìn vu vơ.

Đột nhiên, ánh mắt Vệ Ách dừng lại.

Dưới mái hiên của cửa hàng này cũng treo những chiếc đèn l*иg đỏ, kiểu dáng tương tự như trong các tòa nhà thổ lâu, nhưng thứ treo dưới đèn l*иg không phải tua rua, mà là những cây đào được cắt thành lát mỏng.

Trên gỗ đào dùng chu sa khắc chữ nhỏ: "... Có ba kỳ quan trên trời, có ba ngọc nữ canh giữ cổng, hung thần xa xa..."

Vệ Ách thầm đọc những chữ chu sa nhỏ này một lần, hỏi tiểu nhị trong tiệm: "Hiện tại không phải nguyên tiêu, cũng không phải trung nguyên, tại sao lại treo những thứ này?"

Tiểu nhị trong cửa hàng đang cầm mũ tre, nghe vậy kinh ngạc: "Trời tối Dạ Thần dạo chơi, không có đèn l*иg đó là phải chờ chết, ngay cả cái này khách quan cũng không biết sao?"

Trời tối Dạ Thần dạo chơi?

Giải Nguyên Chân và Vệ Ách đồng thời ngước mắt lên.

Tiểu nhị trong tiệm kịp phản ứng: "Hai vị không phải người địa phương?"

Giải Nguyên Chân cân nhắc nói: "Chúng tôi đến từ Dự Châu, tạm ở trong lầu."

"Tới từ Dự Châu à, thảo nào, tôi nghe nói Dự Châu ổn định hơn chỗ chúng tôi nhiều... khoan đã." Tiểu nhị trong tiệm đột nhiên như bị nghẹn thứ gì đó: "Các vị, các vị hiện đang ở lầu nào? Lầu nào cơ?"

"Bên kia sông. Thổ lâu họ Hồ." Giải Nguyên Chân nói xong, chú ý đến sự thay đổi biểu cảm của tiểu nhị.

Hai chữ "thổ lâu họ Hồ" vừa thốt ra, sắc mặt của tiểu nhị liền thay đổi, hệt như giữa ban ngày nghe thấy ma quỷ, thậm chí tay cầm mũ trúc cũng run lên —— từ vẻ mặt của cậu ta có vẻ như cũng không muốn bán mũ trúc nữa.

Giải Nguyên Chân dự liệu được phản ứng của tiểu nhị, đẩy một vài lượng bạc qua.

Yết hầu tiểu nhị nuốt nước bọt vài lần, nhét bạc vào trong tay áo, nhìn trái nhìn phải, hạ giọng xuống, nhanh chóng nói: "Hai vị khách quan, nghe tôi khuyên một câu, mau rời khỏi tòa nhà đó đi. Ai cũng nói thà gặp phải Dạ Du Thần cũng không muốn ở Chấn Viễn Lâu, lầu ấy rất tà. Hai vị, đi mau đi!"

Giải Nguyên Chân vẫn muốn hỏi thêm, nhưng tiểu nhị nhất quyết không chịu mở miệng.

Thổ lâu họ Hồ nằm bên ngoài trấn Thất Ước, cách trấn Thất Ước một con sông, khoảng cách này rất mơ hồ. Ngày thường vừa có thể mua bán qua lại, lại làm cho người trong trấn khó dò xét chuyện trong tòa nhà. Nếu có thể truyền ra tin đồn, người trong trấn chắc chắn đã nghe về nó và đã gặp phải cái gì.

Giải Nguyên Chân còn muốn thêm tiền, Vệ Ách ở song cửa đứng dậy đi thẳng tới.

Đao Hộ Tát lặng yên không một tiếng động trượt ra, Vệ Ách quay lưng ra đường, ghé sát vào người tiểu nhị, mái tóc bạc xõa xuống đôi gò má hờ hững, đôi con ngươi màu máu giãn ra của cậu được mái tóc bạc bên má tôn lên vẻ kỳ dị kiều diễm.

"Tà pháp như thế nào?" Cậu thản nhiên hỏi.

Lưỡi đao hướng về phía trái tim của cậu ta, tiểu nhị cắn răng, run rẩy suýt chút nữa quỳ xuống: "Thổ, thổ lâu đó... ăn tân nương! Ăn rất nhiều rồi!"