Chương 57: Xem như tôi chưa nói gì

"A!"

Diệp Châu Hạ giật mình tỉnh lại, trượt chân, đột nhiên rơi xuống hồ nước.

Người mới đến nhanh tay lẹ mắt nhanh chóng kéo cô lại, tiếng nước ào ào, khi mở mắt ra lần nữa, toàn bộ lưng của cô đã bị áp vào l*иg ngực nóng bỏng của người đó.

" Châu Hạ? Em có sao không?"

Giọng nói của Mạc Hiên truyền đến từ trên đỉnh đầu, Diệp Châu Hạ sắc mặt tái nhợt, trong lòng hoảng sợ không biết nên nói gì: "Anh... anh buông tôi ra, sao anh lại ở đây, anh..."

Cô không kịp nói xong, cũng không kịp đẩy Mạc Hiên ra.

Một tiếng "rầm" lớn vang lên, tấm bình phong ngăn cách giữa phòng nghỉ và hồ suối nước nóng đột nhiên sụp xuống, lộ ra một bóng người màu hồng, Thiệu Viên Viên kinh ngạc nhìn cảnh tượng trong hồ nước nóng, mắt đỏ hoe, hét lên:

"Diệp Châu Hạ cô thật không biết xấu hổ! Dám ở sau lưng anh trai tôi cùng Mạc Hiên... cô..."

Diệp Châu Hạ vội vàng đẩy Mạc Hiên ra.

"Không phải vậy, Viên Viên, em hiểu lầm rồi."

"Đôi mắt này của tôi thấy rõ ràng"

Thiệu Viên Viên tức giận đến run lên, cô là cô hai nhà họ Thiệu, lòng kiêu hãnh và tự tôn của cô dường như bị người ta chà đạp, cô chỉ vào Diệp Châu Hạ mà chửi bới.

"Đồ không biết xấu hổ, đồ khốn kiếp, gả cho anh trai tôi không yên phận, còn dám dụ dỗ anh Mạc Hiên, tôi phải nói cho mọi người biết, vẻ yếu đuối đáng thương của cô đều là giả tạo!"

"Hoàn toàn không phải như vậy, Viên Viên, em hiểu lầm rồi"

Mạc Hiên từ dưới hồ leo lên, mặt đỏ bừng, " Châu Hạ và tôi đều trong sạch, không có chuyện gì xảy ra cả."

“Anh còn gọi cô ấy thân mật như vậy, nếu tôi không vào, chuyện cần xảy ra chắc đã xảy ra rồi, chẳng trách” Thiệu Viên Viên vừa nói vừa lùi lại, vừa sợ hãi vừa tuyệt vọng, nước mắt rơi lã chã.

"Thảo nào anh không chấp nhận em, anh thật sự đã yêu người đàn bà không biết xấu hổ này, anh Mạc Hiên, em thật sự đã nhìn lầm anh rồi."

"Đây là hai chuyện khác nhau, Viên Viên, anh..."

“Tôi không nghe” Thiệu Viên Viên ngắt lời Mạc Hiên, xoay người nâng váy bước đi, trầm giọng nói: “Tôi sẽ nói cho người bên ngoài, cho bọn họ tới xem, Diệp Châu Hạ người đàn bà như cô căn bản không xứng gả cho anh tôi. "

Nghe vậy, Diệp Châu Hạ sắc mặt thay đổi, vừa mới từ trong bể bơi leo lên, nghe nói vậy liền ba bước thành hai bước đuổi kịp Thiệu Viên Viên, liền túm lấy cô.

“Đừng chạm vào tôi!” Giọng nói sắc bén của Thiệu Viên Viên xuyên qua màng nhĩ cô, tiếp theo đó.

Trong phòng vang lên một tiếng "bốp" giòn tan, kèm theo tiếng bước chân vội vã cùng với tiếng kinh ngạc của Mạc Hiên, Diệp Châu Hạ cảm thấy trên khuôn mặt bên trái của mình một cơn đau rát.

" Viên Viên, em điên rồi sao?"

Mạc Hiên kéo hai người ra, bảo vệ Diệp Châu Hạ sau lưng, tức giận nói.

"Anh nói đây là hiểu lầm, em sao lại có thể đánh người?"

“Anh đang bảo vệ cô ta phải không?” Thiệu Viên Viên như thể nhận chấn động lớn hơn, gương mặt đột nhiên tái đi

"Anh muốn em nói chuyện có lý."

Ngoài sự đau đớn, Diệp Châu Hạ thầm nghĩ Mạc Hiên này thật sự chỉ giỏi phá hoại, nếu hôm nay mình chết ở đây, tám phần nguyên nhân đều là do tên ngốc này.

“Đủ rồi, đừng cãi nữa.” Diệp Châu Hạ che mặt, khịt mũi, từ sau lưng Mạc Hiên bước ra nói: “Tôi là con dâu cả của nhà họ Thiệu, việc bảo vệ tôi cũng không cần đến bác sĩ Mạc anh.”

" Châu Hạ, em..."

"Đừng nói nữa" Diệp Châu Hạ cáu kỉnh liếc nhìn anh, tránh né bàn tay đang vươn ra của anh: "Vì sao anh lại tới đây anh tự nghĩ lại rồi giải thích với Viên Viên, tôi không có thời gian nghe anh nói."

Sau đó, cô quay đầu lại nhìn Thiệu Viên Viên một cách nghiêm túc.

" Cái tát này của em cũng đánh ra rồi, có thể nghe chị nói vài câu không?"

“Tôi đã nhìn thấy tất cả, tôi chỉ tin vào chính mắt mình.” Thiệu Viên Viên gần như cắn chặt môi, tin rằng Diệp Châu Hạ đang nɠɵạı ŧìиɧ với Mạc Hiên sau lưng, cũng không nghe cô giải thích, vươn tay ra mở cửa.

"Thiệu Viên Viên."

Diệp Châu Hạ nắm lấy cô.

"Tôi đã nói là đừng chạm vào tôi, đồ khốn."

Khi cái tát của Thiệu Viên Viên sắp rơi xuống, Diệp Châu Hạ đã chuẩn bị từ sớm, nắm lấy cổ tay cô, trở tay liền tát vào mặt cô.

Tiếng "bốp" này to hơn nhiều so với tiếng vừa rồi.

Trên má Thiệu Viên Viên hiện lên một dấu tay màu đỏ tươi, cô che mặt không tin nổi, kinh ngạc không nói nên lời, sững sờ nhìn Diệp Châu Hạ.

“Hiện tại bình tĩnh lại chưa?” Diệp Châu Hạ nắm chặt tay.

"Bình tĩnh rồi thì nghe chị nói, nếu chị thật sự nɠɵạı ŧìиɧ với Mạc Hiên, chị sẽ hẹn anh ta giữa thanh thiên bạch nhật ở nơi nhiều người như vậy sao? còn không khóa cửa, để em có thể tùy tiện đi vào, còn để em nhìn thấy? Em có thể động não một chút được không? Nếu như bây giờ em ra ngoài sảnh, chị là một người vô danh thì có gì to tát? Nhưng thể diện nhà họ Thiệu sẽ mất hết đó. "

Thiệu Viên Viên nghiến răng: "Cô làm ra cái chuyện kinh tởm như vậy, còn dám lấy nhà họ Thiệu ra để uy hϊếp tôi?"

"Không phải chị uy hϊếp em, mà là chị không thẹn với lòng, chị có thể dùng mạng mình và mọi người trong gia đình nhà ngoại thề rằng, chị không làm gì có lỗi với nhà họ Thiệu cả, nếu em nhất định muốn ra ngoài sảnh thì chị sẽ không ngăn cản em nữa, nhưng cô hai Thiệu, em có thể nghĩ xem là ai đã dẫn em đến đây không? Hãy nghĩ về mục đích của họ! "

Thiệu Viên Viên sững sờ, bất giác làm theo những gì Diệp Châu Hạ nói, sau đó nghĩ tới điều gì đó.

Đúng vậy, vô duyên vô cớ, tại sao cô ấy lại kể với mình chuyện của Diệp Châu Hạ và Mạc Hiên, rồi tại sao cô ấy lại bảo mình chạy đến đây một cách trùng hợp như vậy?

"Em đã nghĩ ra rồi đúng không? Được rồi, nói cho chị biết là ai, chỉ cần có thể giữ thể diện cho nhà họ Thiệu, chị sẽ đứng đây tùy ý em đánh, em muốn đánh thế nào tuỳ thích, nhưng Thiệu Viên Viên em hãy nhớ, chị không phải thừa nhận chuyện nɠɵạı ŧìиɧ để cho em đánh, mà chị trách mình không cẩn thận bị người khác tính kế”.

Nói xong, Diệp Châu Hạ buông tay ra, cô thật sự đứng yên trước mặt Thiệu Viên Viên không động đậy.

Thiệu Viên Viên nghiến răng căm hận, giơ tay lên hồi lâu.

Mạc Hiên vẻ mặt căng thẳng, có vẻ muốn nói chuyện, nhưng bị Diệp Châu Hạ trừng mắt một cách dữ tợn.

Một lúc lâu sau, Thiệu Viên Viên quay đầu mở tung cánh cửa tức giận chạy ra ngoài.

Vẻ mặt Mạc Hiên căng thẳng: " Viên Viên..."

" Không cần đuổi theo" Diệp Châu Hạ thở phào nhẹ nhõm, vịnh vào một bên vách tường: "Cô ấy không phải kẻ ngốc, đương nhiên sẽ hiểu rõ, sẽ không đi nói lung tung đâu."

"Em ổn chứ?"

Diệp Châu Hạ im lặng một lúc, mới bình tĩnh lại, đứng thẳng người, nhìn Mạc Hiên một cách lạnh nhạt: “Bác sĩ Mạc, nếu anh không muốn hại chết tôi, tôi xin anh đừng nói giúp tôi nữa, tốt nhất tránh xa tôi ra, tôi là con dâu cả của nhà họ Thiệu, chỉ cần tiếp xúc một chút với người khác giới bên ngoài sẽ dễ dàng xảy ra thị phi, hôm nay tôi đã gặp phải nhiều chuyện rắc rối rồi. "

"Anh biết" Mạc Hiên cau mày: "nhưng anh đã nói với em rồi, nếu em không muốn ở nhà họ Thiệu, anh có thể giúp em..."

"Xem như là tôi chưa nói qua."

Diệp Châu Hạ không do dự ngắt lời anh.

Bất kể Diệp Châu Hạ đã hứa những gì với anh, sẽ không được tính, bởi vì người đó đã chết, người còn sống bây giờ, là Cố Quỳnh Cúc sử dụng cơ thể này để tìm ra nguyên nhân cái chết của cha mẹ, báo thù và đoạt lại tập đoàn Cố thị.