Chương 42: Đúng vậy, tôi có người trong lòng rồi

Ánh mắt Diệp Châu Hạ xa cách, vừa khách sáo vừa dứt khoát nói

"Tuy rằng bác sĩ Mạc thường xuyên ra vào nhà họ Thiệu, không xem như người ngoài, nhưng tôi thấy xưng hô khách sáo chút vẫn tốt hơn, người trong nhà sẽ không hiểu lầm, chỉ sợ người bên ngoài hiểu lầm."

Mặt Mạc Hiên hơi biến sắc, Nhìn cô ấy ngạc nhiên: “Em..."

"Anh Mạc Hiên!"

Chưa nói xong, một giọng nói trong trẻo cắt ngang Mạc Hiên.

Diệp Châu Hạ theo bản năng rút tay mình về, nhìn về phía âm thanh thì thấy Thiệu Viên Viên vừa mới về, chạy như bay tới, vừa tới đã nắm tay Mạc Hiên, vui vẻ cực kỳ:

"Anh Mạc Hiên, sao anh lại tới đây? Đến đây lúc nào? Cũng không nói với em một tiếng."

Mặc dù trong trí nhớ không có những việc nhỏ nhặt này, thấy cảnh trước mặt này, Diệp Châu Hạ cũng biết rõ, tại sao Thiệu Viên Viên trước giờ đều ghét mình.

Trước đây cô luôn cho rằng là vì Thiệu Viên Viên cảm thấy anh cả cô ta Thiệu Vũ Khoa đủ ưu tú, nếu chân không qùe, sao cũng không cưới cô gái bình thường nhát gan như Diệp Châu Hạ, cô ta bất bình cho anh cả.

Bây giờ xem ra, nguyên nhân lớn nhất vẫn là do Mạc Hiên.

Chỉ có lúc phụ nữ bị đυ.ng tới lợi ích cá nhân, mới sinh ra sự thù ghét lớn nhất rồi va chạm gây hấn.

Thiệu Viên Viên thích Mạc Hiên, sự ưa thích không hề che giấu.

Mà xem thái độ Mạc Hiên, tám phần là có ý với Diệp Châu Hạ, Thiệu Viên Viên có thể không biết điều đó, nhưng ít nhiều cũng nhìn ra Mạc Hiên chăm sóc Diệp Châu Hạ nhiều hơn, cho nên mới ghen tị không thôi.

"Vậy, hai người nói chuyện đi, tôi ra ngoài xem sao Vũ Khoa còn chưa về."

Diệp Châu Hạ rất có tự giác đứng dậy đi ra ngoài.

Cô cũng không muốn gây thù, Thiệu Viên Viên dù sao cũng là cô hai nhà họ Thiệu, tuy không thể làm bạn, nhưng bị người sống chung nhà ghét cũng không phải chuyện hay, cho nên sau này tốt nhất vẫn là giữ khoảng cách với Mạc Hiên, dù cho có phải liều mạo hiểm đắc tội Mạc Hiên.

"Anh Mạc Hiên, đã lâu rồi em không gặp anh, gọi điện thoại cho anh anh cũng không nghe, mỗi lần em đi bệnh viện tìm anh, mấy thực tập sinh theo anh đều nói anh đang bận không rảnh, anh trốn em sao?"

Mới vừa đi tới cửa, Diệp Châu Hạ liền nghe tiếng hờn dỗi như vậy, phong tình vạn chủng, đâu giống cô hai nhà họ Thiệu ngang ngược không nói lý bình thường, cô không khỏi rùng mình, lông tóc đều dựng thẳng lên.

"Sao có thể chứ?" Mạc Hiên xấu hổ đứng dậy, nhường chỗ trên sô pha: “Ừm… không còn sớm, cô hai tôi đi về trước đây."

"Em đã nói em không thích anh gọi em là cô hai, anh gọi em là Viên Viên là được rồi."

"Tôi phải đi rồi." Mạc Hiên nhìn theo người ở cửa, hơi vội vàng.

"Anh Mạc Hiên..."

Hai tay Thiệu Viên Viên bắt lấy tay anh ta, nghiến răng nói:

"Anh Mạc Hiên anh biết rõ em có ý với anh, mấy năm nay em vẫn luôn chờ anh, anh vì sao không chịu quay đầu lại nhìn em chứ?"

Nghe vậy, mặt Mạc Hiên nhợt nhạt, do dự thật lâu cuối cùng xoay người sang chỗ khác.

"Cô hai, có một số chuyện tôi cho là tôi đã nói rất rõ, cô là con gái, tôi rất khó để nói thẳng thừng với cô, nhưng tôi nghĩ là cô hiểu được mà."

"Em không hiểu!"

Mạt Thiệu Viên Viên đỏ lên: “Em có chỗ nào không tốt anh nói đi, em sẽ sửa mà."

"Cô rất tốt." Mạc Hiên cau mày: “Chỉ là chúng ta không hợp."

"Anh có người trong lòng rồi?" Thiệu Viên Viên cố hỏi không chịu từ bỏ.

Mạc Hiên ngẩn người, không biết sao lại bỗng nhớ tới người yếu đuối, nhát gan trong kí ức.

Sau khi trầm ngâm một lúc, ngẩng đầu lên nghiêm nghị nói: “Đúng vậy, tôi có người trong lòng rồi."

Hốc mắt Thiệu Viên Viên ửng đỏ, nhìn chằm chằm Mạc Hiên hồi lâu, thấy anh không có ý sửa lại lời nói của mình, lập tức dậm chân, chạy lên lầu.

"Em ghét anh!"

Diệp Châu Hạ dù đứng ở sân bên ngoài, cửa vẫn mở, tự nhiên nghe rõ hết thảy, dù đầu đuôi đều nghe hiểu được, bất kì người đàn ông nào bị Thiệu Viên Viên bám theo như vậy đều chịu không nổi, nhưng lúc nghe câu ‘em ghét anh ’ của cô hai, vẫn không nhịn được cảm thương cho cô ta vài giây.

Dù sao chuyện tình cảm, cô ta cũng xem như thẳng thắn rồi.

Trò vui chấm dứt, Diệp Châu Hạ tất nhiên chuẩn bị vào nhà, đúng lúc Mạc Hiên mang hòm thuốc đi ra, cô liền cười lễ phép:

"Bác sĩ Mạc phải đi sao? Đi đường cẩn thận."

Sắc mặt Mạc Hiên phức tạp, không biết vì cái gì còn quay đầu lại nhìn thoáng qua, lúng túng nói: “Em đều nghe thấy rồi à?"

Diệp Châu Hạ vội lắc đầu: “Tôi không có nghe, cái gì tôi cũng không nghe được."

Nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện.

Mạc Hiên cau mày: “Sao anh cảm thấy em thay đổi rồi?"

"Cái gì thay đổi?" Diệp Châu Hạ ra vẻ khó hiểu: “Gầy sao? Hay là béo?"

"Không phải: “ Mạc Hiên không nói được nguyên nhân, lại cảm thấy Diệp Châu Hạ trước mặt và trước kia là hai người: “Châu Hạ, sau khi em ra tù sao không liên lạc với anh, nếu không phải lần này ông cụ té xỉu, anh đến đây khám bệnh tại nhà, anh còn tưởng em chưa ra."

"Không cần thiết.“ Diệp Châu Hạ bước sang bên cạnh một bước, giữ khoảng cách: “Chuyện nhỏ như tôi ra tù, người trong nhà biết là đủ rồi, sao có thể cho tất cả mọi người biết chứ? Cám ơn anh quan tâm."

"Em đang sợ cái gì?"

Bỗng Mạc Hiên không vui, đến gần một bước: “Em trước đây không khách sáo với anh như vậy, là ai nói với em cái gì sao?"

"Bác sĩ Mạc."

Diệp Châu Hạ bỗng lớn tiếng nói.

Mặt Mạc Hiên cứng đờ, dừng bước lại.

Ánh mắt Diệp Châu Hạ trong trẻo nhưng lạnh lùng, xa cách rõ ràng, nghiêm mặt nói:

"Tôi vừa rồi nghe anh nói chuyện với Thiệu Viên Viên nói có trật tự rõ ràng cho rằng anh là người biết điều, cho nên không nói quá trực tiếp, dù trước đây tôi được bác sĩ Mạc chiếu cố rất nhiều, làm cho bác sĩ Mạc hiểu lầm cái gì, hôm nay một lần giải thích rõ, tôi là mợ chủ cả của nhà họ Thiệu, anh là bác sĩ của nhà họ Thiệu, trước kia là như thế, về sau cũng chỉ có thể là vậy, liền đơn giản vậy thôi."

Ánh mắt dịu dàng của Mạc Hiên run rẩy, giống như bị thương: “Châu..."

"Là mợ chủ Thiệu." Diệp Châu Hạ xụ mặt sửa đúng lại.

"Mợ chủ Thiệu …" Mạc Hiên nắm chặt hòm thuốc trong tay, hoảng hốt trên mặt dần biến mất, chỉ còn lại vài phần tự giễu, buồn rầu nói: “Đúng vậy, mợ chủ Thiệu, tôi còn có việc, đi trước."

Nói xong lời này, Mạc Hiên nhanh chóng xoay người, rời khỏi sân nhà họ Thiệu, nhìn bộ dạng anh ta vội vàng rời đi có thế nhận ra sự hốt hoảng, không tin.

Tâm trạng Diệp Thanh phức tạp, nhưng nhiều hơn là thở phào nhẹ nhõm.

Lúc đang muốn xoay người vào nhà, mắt nhìn thoáng qua ngoài sân, sau thân cây ngô đồng to lớn, có bóng đen đu đưa theo lá cây được gió thổi bay, người cô hơi cứng đờ, dừng tại chỗ vài giây, cũng không ở lại mà như cũ về phòng.

Sau khi vào phòng không lâu, liền nghe được tiếng người làm dưới lầu.

"Cậu cả đã trở lại, ăn tối chưa?"

"..."

Quả nhiên là anh.

Diệp Châu Hạ đứng sau cánh cửa phòng ngủ, theo khe hở trên cửa nhìn thấy xe lăn trong phòng khách dưới lầu.

Thiệu Vũ Khoa về ngay sau cô, cho nên lời nói của cô với Mạc Hiên đều bị anh nghe thấy, chỉ là lúc này anh giống như không có chuyện gì xảy ra.