Hai người cầm đầu là Đàm Nguyệt Nhiên và Lục Quyền Huy, nhân viên phục vụ khách sạn, còn có một số khách khứa đến xem náo nhiệt vây lấy người nhà họ Thiệu, ở giữa là Thiệu Vũ Khoa, khiến một phòng khách sạn lớn như vậy đứng chật như nêm cối, từng người giống như con khỉ ở vườn bách thú nhìn Diệp Châu Hạ ở trên giường.
"Cô đã gây ra chuyện gì rồi?" Lê Chi Dung nén giận: "Có người nói cho tôi biết cô ở cùng người đàn ông khác, hôm nay dù có mất mặt thì tôi cũng phải thay nhà họ Thiệu đuổi cổ những kẻ không đàng hoàng."
"Cái gì?" Diệp Châu Hạ nhất thời bị dọa đến tái mặt.
"Ai lại nói những lời này để làm mất mặt nhà họ Thiệu chúng ta chứ? Đây là phỉ báng."
"Tôi tận mắt nhìn thấy cô và một người đàn ông lôi kéo tiến vào nơi này thì làm sao là giả được, nếu không mọi người đều đang ở sảnh bữa tiệc, sao mình cô chạy đến chỗ này làm gì?"
Phù dâu bên cạnh Đàm Nguyệt Nhiên trừng mắt, mở miệng nói, dáng vẻ tự tin, khiến đám người vây quanh xôn xao.
"Cô... cô còn không cút xuống cho tôi." Lê Chi Dung tức đến run người, hận không thể xử tử đứa con dâu làm mất mặt nhà họ Thiệu này ngay ở đây.
Diệp Châu Hạ cắn răng, hốc mắt đỏ bừng:
"Mẹ, mẹ nghe người khác châm ngòi dăm ba câu đã nói con lén lút với người khác, vậy con hỏi mẹ, nói con lén lút với người khác vậy người đó đâu? Chắc con cũng không thể tự mình lén lút chứ?"
Cô vừa dứt lời, đúng lúc mấy người Đàm Nguyệt Nhiên dẫn tới đã lục tung cả gian phòng một lần, đứng ở góc phòng vẻ mặt ngượng ngùng, lắc đầu.
Khách khứa đều nhìn nhau, tỏ ra vô cùng nghi hoặc, Lê Chi Dung cũng ngơ ngác, nhíu mày nhìn Đàm Nguyệt Nhiên dò xét:
"Đây là có chuyện gì?"
Đàm Nguyệt Nhiên bị nhìn chằm chằm thì hoảng hồn, âm thầm nổi nóng, nghiến răng nói: "Thu Tuyết tận mắt nhìn thấy thì sao có thể là giả được, chắc chắn người đó đã ẩn nấp rồi, hoặc là đã chạy trốn trước khi chúng ta tới."
"Bà Lục!" Diệp Châu Hạ dứt khoát ngắt lời cô ta.
"Cô không thể bởi vì trên bữa tiệc tôi nói ra chuyện tranh chữ làm mất mặt cô mà cô lại hại tôi như vậy. Tôi tự hỏi tại sao tôi vừa uống một chén rượu mà đầu óc đã choáng váng như thế, tại sao đúng lúc đó phù dâu của cô lại lập tức đi đến dìu tôi đến phòng này nghỉ ngơi, thì ra tất cả là kế hoạch của cô."
Chỉ vài câu, Diệp Châu Hạ đã giải thích rõ tại sao mình ở chỗ này, có nguyên nhân có hậu quả, Lê Chi Dung cũng không phải kẻ ngu, bà ta hiểu rõ, khách khứa cũng đều hiểu rõ.
"Vị này nhà cậu Lục thật quá nhỏ nhen rồi."
"Lòng dạ thật hẹp hòi, đây là muốn hại chết người sao, vu oan người ta, nếu thành công thì mặt mũi nhà họ Thiệu đều mất hết rồi."
"Tôi thấy nhà họ Lục là không muốn có quan hệ tốt với nhà họ Thiệu rồi, trước có bức tranh chữ sau lại có chuyện này..."
Giữa tiếng bàn tán, Lê Chi Dung sắc mặt tái xanh nhìn chằm chằm Lục Quyền Huy nói: "Cậu Lục, chuyện hôm nay, tốt nhất cậu hãy cho tôi một giải thích hợp lý."
"Bác gái, trong này nhất định có hiểu lầm gì rồi."
"Hiểu lầm?" Lê Chi Dung cất cao giọng, hận không để người cả tầng đều nghe rõ,
"Con dâu cả của tôi trước nay luôn đàng hoàng, an phận thủ thường, chuyện này căn bản không thể xảy ra trên người nó, nhưng vợ cậu lại cố ý vu oan hãm hại con dâu cả của tôi, đây là muốn làm nhà họ Thiệu tôi mất hết mặt mũi, tự hỏi nhà họ Thiệu chúng tôi đối đãi với các người không tệ."
Tính thế xoay chuyển nhanh như vậy, giữa tiếng khiển trách của Lê Chi Dung, đám người vây xem cũng chỉ trỏ vợ chồng Đàm Nguyệt Nhiên, đều có vẻ xem thường bất mãn.
Giữa sự ầm ĩ này, Diệp Châu Hạ không nói một lời, nghiến răng chịu đựng thân thể khó chịu.
Cô chỉ cần khơi mào, còn cái gì nhẹ cái gì nặng, người nhà họ Thiệu cũng không phải kẻ ngu, đừng nói hiện tại không hề có chứng cứ chứng minh, dù trong lòng Lê Chi Dung thật hoài nghi gì thì lúc này bà ta cũng nhất định phải che giấu cho nhà họ Thiệu.
Nước cờ này của Đàm Nguyệt Nhiên đúng là ngu không chịu được.
Nhưng đám người này có thể ra ngoài mà ầm ĩ hay không, cô sắp không chịu đựng nổi nữa rồi.
Giữa sự ầm ĩ, Thiệu Vũ Khoa vẫn ngồi trên xe lăn thờ ơ lạnh nhạt, dường như chuyện này cũng chả liên quan đến mình lắm, người suýt chút nữa bị cắm sừng cũng không phải mình.
Anh quan sát Diệp Châu Hạ, từ sắc mặt ửng đỏ của cô nhìn ra chút gì đó, lông mày lặng lẽ nhíu lại.
Ông cụ nhà họ Lục nghe chuyện chạy đến hoà giải, tất cả mọi người giải tán, chỉ còn lại Thiệu Vũ Khoa.
"Bên ngoài quá ồn."
Anh lời ít mà ý nhiều, đuổi người phục vụ đi, đồng thời thức thời đóng cửa phòng lại. Trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh.
Diệp Châu Hạ siết chặt cái chăn, thần kinh cả người đều căng cứng, cô cố chịu như thế lúc lâu, giờ này nửa câu cũng không thốt ra được, tất nhiên cũng không thế đối đáp với Thiệu Vũ Khoa.
Nhưng Thiệu Vũ Khoa lại cố hết sức giày vò cô, thong thả hỏi:
"Người đâu rồi? Cô giấu đi đâu rồi?"
Xem ra anh đã sớm nhận ra điểm kỳ lạ, đúng là có người sắp đặt hại Diệp Châu Hạ, có thể dựng nên vở kịch này thì chắc chắn người đàn ông đó có tồn tại.
Diệp Châu Hạ căng thẳng, nếu bình thường cô có thể đưa ra hàng trăm lý do để giải thích, nhưng lúc này đầu óc cô mơ hồ, nào còn nghĩ ra được cách gì nữa, một lúc lâu mới thốt ra được một câu:
"Tôi không biết anh đang nói cái gì."
"Thật sao?" Ánh mắt Thiệu Vũ Khoa rơi vào ga trải giường mà cô đang siết chặt, từ từ đẩy xe lăn tới gần.
"Anh đừng tới đây."
Diệp Châu Hạ nghiến răng vẻ mặt khác thường. Bánh xe đang đà chuyển động, âm thanh rất nhỏ nhưng trong gian phòng lại nghe rất rõ ràng, khi xe lăn chạm vào ván giường thì tự động dừng lại, bàn tay thon dài nắm lấy một góc chăn.
"Lá gan của cô..." Thiệu Vũ Khoa còn chưa nói xong, trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại, trong phòng vang lên một tiếng“ầm”, cả người anh bị một sức mạnh to lớn lật ngược.
Bả vai bỗng nhiên đập vào mặt thảm, đau đớn do va chạm truyền đến, cánh tay tê rần, đến khi anh lấy lại tinh thần thì thấy mình đã bị quẳng xuống đất không thể động đậy rồi, mà ngẩng đầu một cái, đã nhìn thấy Diệp Châu Hạ.
"Giúp tôi một chút..."
Không chờ anh nói câu gì, bờ môi đã bị một bờ môi ngọt ngào chặn lại.
"Ưʍ..." Anh khó tin trợn tròn mắt.
"Diệp Châu Hạ, Diệp Châu Hạ, Dừng lại!"
"Chỉ một lần thôi, tôi xin anh, giúp tôi một chút..."