Tắm rửa xong, Diệp Châu Hạ mặc một chiếc váy sạch sẽ, trở về trong biệt thự, trong phòng khách rộng lớn lại không một bóng người, đến cả Lê Chi Dung cũng không thấy đâu.
Dì Mai giải thích: “À, là như vậy mợ cả ạ, lúc này đang có một buổi diễn tập, ông chủ đưa bà chủ và cô hai đi tham dự rồi, còn cậu ba, cũng không biết chạy đi đâu chơi bời rồi…”
Diệp Châu Hạ nhíu mày: “Vậy cậu cả đâu?”
Cũng chính là người chồng trên danh nghĩa của cô, cậu cả của nhà họ Thiệu, người đàn ông được định sẵn là sẽ phải ngồi trên xe lăn phần đời còn lại.
“Cậu cả? Cả ngày hôm nay tôi không thấy bóng dáng cậu ấy…” Dì Mai có gì nói nấy.
“Được, tôi biết rồi.”
Cô men theo cầu thang xoắn ốc đi lên tầng hai, tìm được căn phòng ngủ thuộc về Diệp Châu Hạ và Thiệu Vũ Khoa trong kí ức, gõ cửa một lúc không thấy ai đáp lại, cô khẽ đẩy cửa ra.
Nếu như Thiệu Vũ Khoa đang ở trong phòng ngủ, lúc này chắc chắn sẽ lạnh lùng tặng cô một chữ: “Cút!”
Vậy cũng có nghĩa là, anh không ở trong phòng.
Không biết tại sao, cô lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn, không còn căng thẳng như trước nữa.
Cô nhíu mày, không khỏi cảm thấy nghi ngờ, chủ nhân của cơ thể này, sợ người chồng trên danh nghĩa của cô ấy như vậy sao?
Chỉ là không đợi cô mở hết cửa ra, đột nhiên, một bóng dáng màu đen lướt qua từ phía sau cô, đóng cửa lại “cạch” một tiếng, một sức lực mạnh mẽ ép cô vào tường.
Đầu Diệp Châu Hạ đột nhiên trở nên trống rỗng.
“Thả tôi ra! Anh là ai?” Cô ra sức giãy giụa, nhưng cơ thể bị đè quá mạnh, cô cố gắng quay đầu lại, nhưng cũng chỉ nhìn thấy được cái bóng màu đen của người đó.
Người đàn ông phía sau đứng áp sát sau lưng cô, một tay giữ chặt lấy tay cô, tay còn lại vuốt ve khắp cơ thể cô.
“Tôi là ai? Nhanh như vậy mà chị dâu đã quên tôi rồi sao?”
Dường như im lặng trong vài giây, một giọng nói đàn ông cùng điệu cười xấu xa vang lên, anh ta khẽ cúi người xuống: “Mới ba năm thôi mà, chị dâu có cần tôi giúp chị nhớ lại hay không?”
Giọng nói này như vang lên từ dưới lòng đất, khiến toàn thân cô trở lên ớn lạnh.
Cổ tay cô bị bẻ ngoặt ở phía sau, chỉ cần khẽ quay người lại là có thể cảm nhận được nỗi đau đến thấu xương.
Cô gần như buột miệng hỏi: “Thiệu Chiêu Tân?”
Trong kí ức mà Diệp Châu Hạ để lại, Thiệu Chiêu Tân là cậu ba ham chơi nhất nhà họ Thiệu, thay phụ nữ như thay áo, cũng từng có người phụ nữ ôm bụng lớn đến tận cửa nói là con của Thiệu Chiêu Tân!
Mà ỷ vào sự nuông chiều của ông Thiệu lại càng trở nên tùy tiện hơn, ba năm trước càng đối với cô cưỡng ép quá đáng!
Chỉ là lần đó, Diệp Châu Hạ trong lúc hoảng hốt đã đập chai rượu vào đầu anh ta, anh ta mới chịu thôi.
Lần này chuyện cũ lại tái diễn!
“Đúng vậy, hôm nay tôi biết chị dâu ra tù, nên đã về sớm đó!”
Thiệu Chiêu Tân nói với tốc độ rất nhanh, dáng vẻ xấu xa, càng lúc càng tiến sát gần cô hơn.
“Chị dâu, đã ba năm rồi, từ lúc gả vào nhà họ Thiệu chúng tôi đến bây giờ chưa từng được hưởng qua niềm vui chuyện đó đúng không? Anh cả tôi từng chạm vào chị chưa? Tôi còn nhớ là ngày hai người kết hôn đã chia phòng ra ngủ cơ mà, anh cả tôi liệt rồi, e là không có sức ở phương diện này đâu?! Hay là chị theo tôi, sau này ở nhà họ Thiệu cũng có người chăm sóc, không phải sao?”
“Vậy… vậy sao? Cậu đảm bảo chứ? Sau này sẽ không có ai bắt nạt tôi?” Cô đầu hơi váng vất, giọng nói ụ hoặc nhưng động tác vẫn kháng cự như trước.
Với tính cách của Diệp Châu Hạ nhất định sẽ liều chết giữ lại sự trong sạch này, nhưng bây giờ chủ nhân của cơ thể là cô.
Cô hiểu rõ hơn so với Diệp Châu Hạ, giả vờ thuận theo càng có hiệu quả hơn so với phản kháng!
Quả nhiên, Thiệu Chiêu Tân tưởng cô nghĩ thông suốt rồi, sức giữ lấy cô cũng không còn mạnh như ban nãy nữa.
Gương mặt đẹp trai, cười trông vô cùng xấu xa, trên người anh ta thoang thoảng có mùi rượu.
“Đương nhiên rồi, ít nhất tôi cũng không ném chị dâu vào tù không thăm không hỏi ba năm trời, nói về sự ác độc, có ai hơn được anh cả của tôi chứ? Đúng không? Chị dâu? Nào, tôi nhớ chị ba năm luôn rồi đó! Để tôi hôn chị nào!” Thiệu Chiêu Tân nói xong, ôm ngang eo bế cô, đi vài bước về phía giường, động tác to gan đè lên người cô…
“Đợi đợi đợi… đợi một chút!” Trong lúc hoảng loạn, tay cô chống vào ngực anh ta, kêu anh ta dừng lại.
“Lại làm sao nữa?” Thiệu Chiêu Tân có chút mất kiên nhẫn.