Lục Quyền Huy cứ như rất gấp muốn kết thúc nhanh nghi thức này, sau khi trao nhẫn xong, anh ta lập tức nắm tay Đàm Nguyệt Nhiên xuống sân khấu tiếp khách, giống như là đang nôn nóng muốn che giấu cái gì.
Diệp Châu Hạ đi đến một góc không vắng người, vẻ mặt bình thản bấm gửi đoạn video vừa mới quay được đi, sau đó lại nhỏ giọng nói vào trong điện thoại: “Tôi đã gửi cho anh video về nửa đoạn trước hôn lễ, số tiền còn lại vào tài khoản rồi, tôi sẽ gửi tiếp nửa đoạn sau.”
Không bao lâu, “đinh” một tiếng, điện thoại của cô nhận được tin nhắn thông báo tài khoản ngân hàng nhận được tiền.
Cô đếm số dư, hài lòng cong môi, sau đó gửi nửa đoạn sau sang đó.
Lục Quyền Huy vừa muốn làm như thế lại vừa muốn giữ được sĩ diện, trên đời này làm gì có chuyện tốt như thế.
Thật sự cho rằng chỉ cần làm một buổi hôn lễ đơn giản thì bên ngoài anh có thể tiếp tục đóng vai một người đàn ông si tình tìm vợ sao?
Xung quanh có vài người khách cùng nhau đi ngang qua, trò chuyện tán gẫu: “Hôn lễ của nhà họ Lục cũng nghèo nàn thật.”
“Còn không phải là vì vị hôn thê của Lục Quyền Huy vừa mới qua đời sao, vừa còn treo giải mười lăm tỷ để tìm vợ, thế mà giờ đã kết hôn, nếu tổ chức lớn thì người khác sẽ nói thế nào chứ?”
“Đúng là vô lương tâm, nhưng mà anh ta cần gì phải gấp gáp như vậy chứ? Chuyện này cũng có nguy hiểm không nhỏ, có nhiều người dự như thế.”
“Chỉ e là cô dâu mới vội đó, tôi nghe nói cô dâu đã có thai ba tháng, nếu không làm hôn lễ nữa sẽ lộ bụng bầu.”
“Thật sao...”
“Vô cùng chính xác, bạn của tôi là phù dâu của cô dâu...”
Tiếng trò chuyện của những người trong góc lọt vào tai Diệp Châu Hạ, tay đang bưng ly rượu của cô siết chặt lại, nhìn cô dâu đang mời rượu khách ở đằng xa, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo.
Ba tháng trước, là lúc cô và Lục Quyền Huy đang bàn bạc chuyện đính hôn.
Đằng xa, Đàm Nguyệt Nhiên mặc một bộ đầm lụa trắng khoác tay Lục Quyền Huy, đang đứng trò chuyện với người nhà họ Thiệu.
Diệp Châu Hạ cất điện thoại, bưng rượu sang.
Vừa đến gần đã nghe được giọng nói ngọt ngào của Đàm Nguyệt Nhiên:
“Từ lâu Con đã nghe ông nội thích tranh chữ của Tô Tam Tuần, lúc trước, vào tiệc mừng thọ ông nội, con đã tính tặng cho ông rồi, nhưng lúc đó con đang ở nước F, hôm nay cũng rất đúng dịp, con biết ông nội sẽ đến nên cố ý mang bức tranh đó theo.”
“Bây giờ trên thị trường tranh chữ của ông Tô cũng không còn nhiều nữa, trong đó nổi tiếng nhất là bức tranh Sơn Tùng, chỉ đáng tiếc, đa số là hàng nhái, hàng thật không biết tung tích.”
Nhắc đến đây, Lục Quyền Huy quay sang nhìn Đàm Nguyệt Nhiên.
“Chính là tranh Sơn Tùng.” Lục Quyền Huy đắc ý, ôm lấy vai Đàm Nguyệt Nhiên nói.
“Cửu Nguyệt vì bức tranh này mà hỏi thăm không ít bạn bè, nửa năm trước tốn một số tiền lớn mới mua được trong tay của một nhà địa ốc ở Hong Kong.”
“Thật sao!” Ông cụ cực kỳ vui mừng: “Ông phải nhìn thử mới được.”
Lúc Diệp Châu Hạ bước sang, Đàm Nguyệt Nhiên đã gọi người lấy bức tranh chữ đó đến, thấy có tranh chữ để xem, khách khứa cũng tự động vây quanh.
Lúc nhìn thấy bức tranh chữ kia, mắt Diệp Châu Hạ nhíu chặt, móng tay gần như đâm sâu vào lòng bàn tay.
Cái gì mà tốn một số tiền lớn mua được trong tay của một nhà địa ốc ở Hong Kong chứ, từ lúc cô còn nhỏ thì bức tranh kia đã luôn treo trong phòng sách của ba cô, đó chẳng qua chỉ là một trong số đống tranh được ba cô sưu tầm mà thôi.
Ông cụ ngắm tranh chữ, sắc mặt dần trở nên nghiêm túc.
“Đây chắc chắn là đồ thật, ông nội à con có thể khẳng định.” Lục Quyền Huy rất chắc chắn: “Nếu bức tranh này là hàng giả, vậy thì chắc chắn tất cả tranh chữ của Tô Tam Tuần trên thị trường cũng đều là giả.”
Trong số khách khứa có không ít người hiểu tranh chữ, nhìn một lúc lâu cũng gật đầu đồng ý.
“Ông nội, có thể cho con xem một chút không?” Diệp Châu Hạ đứng đủ lâu rồi, thấy không khí trong hiện trường cũng đã được nhuộm đẫm thích hợp, lúc này mới nói, giọng nói trong trẻo mạnh mẽ vang lên, lập tức đè tiếng bàn tán của mọi người xuống.