Chương 43: Tâm mạch tai hoạ ngầm

Edit: Heoxingxing

Buổi tối hôm nay được xem như chuyển về “nhà mới”, An Thị bệnh vẫn chưa tốt lắm chảy máu mũi nhưng mặt vẫn tươi cười hớn hở, ở “phòng mới” sờ cái này sờ cái kia, đôi mắt kia cười thành trăng lưỡi liềm.

Cố Phán Nhi mới đột nhiên cảm thấy kinh ngạc, An Thị của 29 năm nay cư nhiên là một đại mỹ nhân.

Cuộc sống kham khổ An Thị một thân vải thô áo tang, tóc tai cũng thường chuyên lộn xộn, che hơn nửa khuôn mặt, Cố Phán Nhi cơ hồ không chú ý lắm đến bộ dạng của An Thị, chỉ biết rằng An Thị rất thích khóc, hơn nữa động không động liền khóc, bộ dạng một mặt khóc lóc này lại càng rực rỡ, mới luôn không chú ý tới.

Cố Phán Nhi lại lập tức nhìn về phía Cố Thanh, nương này xinh đẹp sinh ra đứa con trai hẳn là rất tuấn tú đi?

Ai ngờ vừa nhìn, khóe miệng hung hăng run rẩy một phen.

Đôi mắt rất to, mũi cũng rất thanh tú, miệng cũng rất có hình, nhưng người lại hơi gầy một chút, làn da khô vàng một chút, hợp lại một chỗ giống như bộ xương khô, thật sự cảm thấy nhìn không có chỗ nào đẹp.

Kết quả Cố Phán Nhi quyết định, ngày sau không ngừng cho bản thân ăn nhiều thịt, còn muốn cho tiểu tướng công ăn nhiều thịt, dù sao sau núi thịt nhiều không phải mất tiền mua.

“ Nên ngủ thôi, tiểu gầy khô, đều nhìn xuống dưới mắt đều mù rồi!” Cố Phán Nhi một tay véo lên mặt Cố Thanh, trong lòng nói thầm: trẻ con mỡ đâu, mỡ trẻ con của ngươi đâu?

Cố Thanh bỏ sách xuống, duỗi tay chụp lấy tay Cố Phán Nhi: “Ngươi buông ta ra!”

Cố Phán Nhi rút tay về, trong lòng thầm than, đúng là quá gầy, đến nói chuyện cũng không chuẩn rồi.

Mặt Cố Thanh bị véo đau, mắt đầy phẫn nộ: “Bà nương điên nhà ngươi lại phát điên cái gì, hôm nay ăn không được no sao? Từ ngày mai mỗi ngày bắt đầu cho ngươi húp cháo loãng, xem ngươi còn cứng như sắt không.”

Cố Phán Nhi nghiêng mắt: “Ngoại trừ việc cắt giảm lương thực của ta ngươi còn biết làm gì nữa không?”

“Ngươi...” Cố Thanh mắt sáng như trân châu, đắc ý cười: “Ta cũng không cần biết làm gì, liền giảm lương thực của ngươi là được, ai bảo ngươi ăn như heo, thế nào cho ăn cũng ăn không no.”

Cố Phán Nhi không để ý đến hắn “nói bậy nói bạ”, dù sao hắn không cho ăn, mẹ chồng hay khóc trong nhà cũng sẽ cho ăn.

Cầm sách hắn đặt trên giường lên xem, phát hiện ra là << Tam Tự Kinh>> tức khắc có chút hỗn loạn: “ Ta nói người năm nay đã 30 tuổi chứ còn phải là ba tuổi đi? Sao vẫn còn đọc <> của đứa bé ba tuổi? Ngươi chắc chắn đầu ngươi không có vấn đề gì chứ?”

Cố Thanh vừa nghe càng tức giận, một phen đoạt lại sách của mình: “Ngươi quản ta xem cái gì!”

Cố Phán Nhi nhìn chằm chằm Cố Thanh không nói gì, Cố Thanh trừng mắt liếc Cố Phán Nhi, vuốt sách một lượt rồi cẩn thận đặt lại vào trong rương đựng sách. Cố Phán Nhi lơ đãng liếc một cái, phát hiện bên trong chỉ có hai quyển sách, nhìn trên tay Cố Thanh cũng chỉ có ba quyển, một quyển là << Thiên văn tự>>, một quyển lần trước xem qua << Bách gia tính>>

Tuy rằng Cố Thanh bộ dạng vẻ mặt tức giận, nhưng Cố Phán Nhi nhìn thấy từ trên mặt hắn sự mất mát.

Vì sao mất mát? Cố Phán Nhi có chút không rõ, thế nhưng lại biết rất rõ một điều, Cố Thanh đối với ba quyển sách này rất yêu quý, chỉ cần mình động vào sách này, hắn liền giống như con mèo xù lông.

“ Nhìn cái gì mà nhìn, sau này không cho ngươi chạm vào sách của ta!” Cố Thanh bị Cố Phán Nhi nhìn đến khó chịu, đồng thời cũng lo lắng sách của mình bị bà nương điên làm hỏng. Tuy rằng hắn không biết Cố Phán Nhi vì sao biết chữ, lại còn hiểu biết về thảo dược, nhưng cũng không nghĩ quá nhiều, dù sao bà nương điên này có nhiều chỗ không bình thường rồi.

Cố Phán Nhi vẻ mặt khinh thường: “Kia, còn không phải là <>, <>, <>, sao, ta đều có thể đọc làu làu lưu loát rồi, cũng chỉ có đồ ngốc như ngươi 30 tuổi rồi vẫn còn xem. Ngươi nên học <> rồi, đồ ngốc!”

Cố Thanh nghe vậy trong mắt rõ ràng hiện lên sự mất mát, bà nương điên này tưởng rằng hắn không muốn học chắc? Thế nhưng một quyển <> phải cần năm lượng bạc, mà còn là loại chất lượng rất kém, trong nhà làm gì có tiền đi mua đồ quý giá như vậy. Tuy nhiên hiện giờ trong tay có tám lượng bạc, cũng không thể mang đi mua sách, không thì sau này làm gì để nuôi sống bà nương điên ăn cũng không ăn no này.

Cố Phán Nhi nhìn ra trong mắt Cố Thanh có mất mát và không nỡ, cái này cuối cùng cũng hiểu ra một chút, chính là tiểu tử này có điểm keo kiệt, muốn đọc sách lại không nỡ bỏ tiền ra mua.

Càng cảm thấy sự thật, tên tiểu tử này keo kiệt đến chết!

“ Ta nói ngươi vốn dĩ nhiều nỗi khổ hiện lên mặt, khuôn mặt này suy sụp một cái lại càng giống!” Cố Phán Nhi không coi thường ý của đối phương, đối phương soi mói nàng cũng không quá để ý, ngược lại cảm thấy có chút đáng yêu.

Nhưng là trong từ điển nhân sinh của nàng không có gì đáng soi mói, tiền là tự kiếm để tiêu, tiêu hết rồi lại kiếm.

Moi cũng không moi ra được điểm gì phải không?

“Ngươi mới khổ!” Cố Thanh nghe vậy xù lông, dơ móng vuốt cào qua. “Ngươi cái mặt cà tím vừa gầy vừa đen!”

Này lại vừa giống khổ qua lại vừa giống cà tím, nàng đều thành một bàn đồ ăn rồi.

“ Ngủ đi, đồ khổ qua còi!”

“ Đồ cà tím đen!”

Một đêm ngủ ngon

Sáng sớm khi trời còn chưa sáng Cố Phán Nhi đã bò dậy, ở trong sân luyện quyền. Đến nơi này cũng mấy ngày rồi, cũng dần dần quen với thân thể này rồi, Cố Phán Nhi cũng không tính toán lãng phí thời gian, trừ việc mỗi ngày lợi dụng thời gian ngủ để thả lỏng thân thể hấp thụ một chút linh khí trời đất, buổi sáng thức dậy vẫn phải luyện quyền.

Bởi vì thân thể này nguyên nhân trước đến giờ chưa luyện tập bao giờ, nàng cần phải bắt đầu từ con số 0, sau này không những phải chú trọng ẩm thực, còn muốn thường xuyên lên núi hái thảo dược. Cũng may trên núi Táng Thần này thảo dược rất nhiều, ngày đó đại khái lên núi là để xem xét, giai đoạn hiện giờ cần gì đều có.

Cố Thanh sáng sớm đã bị “ soàn soạt” tiếng quyền đánh thức, đẩy cửa ra vừa thấy, bà nương điên kia cư nhiên đang luyện quyền!

“Quyền điên học được ở đâu thế?”

Cố Phán Nhi đánh một quyền thiếu chút nữa đau sốc hông không thở nổi, thu quyền lại trừng mắt nhìn Cố Thanh: “Ta còn biết túy quyền cơ! Không biết lúc đang luyện quyền không được làm phiền, không thì rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma sao? Thực ra cũng không đến mức tẩu hỏa nhập ma, có điều vừa rồi đau sốc hông không thở nổi là thật, nhưng mà cũng chỉ có thể trách bản thân không chịu được mà thôi.”

Cố Thanh tự biết đuối lý, nói thầm trong miệng: “Ta xem ngươi không luyện quyền cũng đã tẩu hỏa nhập ma rồi”

Cố Phán Nhi tai thính, vừa vặn nghe thấy, sắc mặt có chút tồi tệ, nhưng tròng mắt xoay chuyển, đem Cố Thanh nhìn từ trên xuống dưới một lượt, sau đó chú đích đánh tới.

Cố Thanh không biết tại sao lòng bàn chân phát lạnh, trùng hợp chân vừa bước ra lại lập tức rút trở về.

Cố Phán Nhi không khỏi cười hắc hắc, hôm nay tạm thời tha cho tiểu tử này, không thì tới ngày mai tiểu tử này sẽ vẫn khóc.

“ Ta lên núi một chuyến, ngươi cùng nương ở nhà nấu cơm đi! Nhớ thêm nhiều gạo một chút.” Cố Phán Nhi nói xong cũng không đợi Cố Thanh đồng ý, đeo sọt lên lưng hướng trong núi đi.

“ Ta cũng đi!” Cố Thanh không biết lấy một cái xẻng nhỏ từ đâu đuổi theo.

Cố Phán Nhi nhìn cái xẻng trên tay hắn, càng nhìn càng cảm thấy thuận mắt, sau đó đoạt lấy: “ Này là quy thuận ta rồi!”

“ Ngươi cái bà nương điên, đây là ta đào rau dại về dùng, ngươi cầm rồi ta lấy gì dùng?”

“ Móng vuốt của ngươi không phải rất khỏe sao? Dùng chân đi!”

“.........Móng vuốt mới của ngươi, ta cào chết ngươi!”

Đừng nhìn Cố Phán Nhi trên lưng đeo sọt, trên eo còn một con dao và một cuộn dây thừng, nhanh như chớp chạy so với người khác đều nhanh hơn, tiểu tử Cố Thanh một thân này sao có thể đuổi kịp, chỉ có thể ở phía sau gào lên thôi.

“ Ngươi cái bà nương điên chờ ta một chút!”

“ Đợi ta, ta nói ngươi đợi ta một chút thì sẽ chết a!”

“ Dừng lại, ngươi đứng lại cho ta....”

……

Cuối cùng Cố Phán Nhi cũng chịu dừng lại, nhưng vẫn đi lên núi, lên trên núi đứng đợi. Cố Thanh một đường sử dụng tay chân, không dễ dàng gì đuổi đến nơi, thở gấp không nói lên lời, mặt hơi hơi chuyển sang tím.

Cố Phán Nhi xem đến sắc mặt trầm xuống, bắt lấy tay Cố Thanh dò xét.

Cố Thanh tức giận hất ra: “ Ngươi cái bà nương điên này lại muốn làm gì?”

Cố Phán Nhi ánh mắt lạnh lùng: “ Đừng nhúc nhích!”

Cố Thanh bị dọa sợ, tức khắc có chút cứng đờ, đến hơi thở một chút đều cẩn thận hơn.

Cố Phán Nhi bắt lấy tay Cố Thanh cầm một lúc lâu, cuối cùng mới phát hiện mạch đập có chỗ không đúng, lông mày lập tức nhíu chặt lại, nhìn vào trong mắt Cố Thanh nghiên cứu.

“ Ngươi cái bà nương điên đó có ánh mắt gì vậy, nói cho ta biết, ta có điều gì đang sợ a!” Cố Thanh bị Cố Phán Nhi nhìn trong lòng đầy bất an, lần đầu tiên phát hiện Cố Phán Nhi có biểu hiện dọa người thế này, trong lòng tự nói với mình loại cảm giác không tên này, bà nương điên này tốt xấu gì cũng không hại đến thân, trong lòng không hiểu sao lại có nỗi bất an lan tràn.

“ Nhìn ánh mắt của bệnh miêu!”

“……”

Cố Thanh một lời nghẹn ở cổ họng, hắn nghẹn đến trợn trắng mắt, tuy nhiên biểu tình của Cố Phán Nhi khôi phục thả lỏng lại không ít, nhưng lời này cũng không nói liền nuốt xuống.

Bà nương đáng chết này, không dọa người thì sẽ chết a!

“ Ngươi đi đào rau dại đi, ta đi hái thảo dược, lát nữa xong thì gọi ta, có điều ngươi không đợi được thì có thể về trước.” Cố Phán Nhi bỏ dao xuống dưới, ném đến trước mặt Cố Thanh, nhưng cái xẻng vẫn không đưa hắn. “ Tự nhiên xung quanh này yên tĩnh, nhưng dấu hiệu cũng không an toàn lắm, con dao này đưa cho ngươi để phòng thân, khi nhổ rau dại tự cẩn thận một chút.”

Cố Thanh nhặt con dao lên, có chút không yên tâm, hỏi: “ Vậy còn ngươi?”

Cố Phán Nhi giơ tay nắm thành quyền lên: “ Giống người như ta loại này có thể đánh chết mười cái đầu bò. Có cái gì có thể làm khó ta?”

Cố Thanh:”...”

Người nào đó bày ra vẻ mặt thối, người nào đó yên lặng cầm dao xoay người đi, tuy rằng trong đầu miệng không đồng tình, trong lòng cũng không nguyện ý, nhưng sự thực là như vậy, có thể trong tay cầm dao nhưng cũng không phải là đối thủ của người ta.

“ Nữ nhân đáng chết....không có việc gì sao lại có khí lực lớn như vậy làm gì? Hừ!”

Thấy Cố Thanh yên lặng xoay người cầm dao đi hái rau dại, Cố Phán Nhi cũng đeo sọt lên lưng đi hái một chút thảo dược, chỉ là càng đào càng thấy xa, ở một nơi Cố Thanh không chú ý đến, lén lút đi vào trong rừng, trực tiếp đi vào bên trong.

Cố Phán Nhi mục đích rất rõ ràng, chính là hái được thảo dược, không ngừng hái thuốc cho tên tiểu bệnh miêu trong nhà, vẫn là hái để bản thân có thể dùng. Hiện tại có chút thay đổi, nhưng cũng chỉ là mục tiêu đưa ra so với trước kia xuất hiện nhiều hơn một chút, thời gian sử dụng so với trước đây cũng nhiều hơn một chút, cho nên tốc độ của Cố Phán Nhi càng nhanh hơn.

Phỏng chừng nguyên nhân xung quanh rất ít người đến, trong rừng con mồi rất nhiều, gà rừng cùng thỏ hoang đặc biệt nhiều, gặp được thời điểm đúng lúc Cố Phán Nhi cũng sẽ thuận tay ném vài viên đá. Vì thế dần dần, thảo dược không ngừng đầy sọt, thú rừng bên hông cũng không ít, cả người bộ dạng nhìn thập phần quái dị.