Beers cúi đầu cười, dáng vẻ ngưỡng đầu đắc ý này của nàng thật sự rất đáng yêu.
…… đáng yêu nhất trên thế giới.
Hắn nghĩ đến gì đó, nhìn thoáng qua núi châu báu bên cạnh, bắt đầu quan sát âm thầm lựa chọn vài thứ.
Tuy rằng không biết có thật sự cần dùng hay không, nhưng mà chuẩn trước vẫn hơn.
Nói không chừng sẽ...cần đến thì sao.
Chắc sẽ cần, Beers hơi hơi híp mắt, Nhan Nhan nhà hắn lúc đó nhất định sẽ có phản ứng rất đáng yêu, nói không chừng sẽ vung cái đuôi thò lại đòi hôn.
Dáng vẻ này…
—— hay là lát nữa nên bảo Irina cùng Ors ra ngoài đi…
Rốt cuộc hai người bọn họ cũng có rất nhiều chuyện cần phải giải quyết.
Ví dụ như, hai người rốt cuộc muốn cùng nhau rời đi hay là cứ vậy tách ra, hoặc là Ors không muốn từ bỏ mà cùng Irina ở lại đây, dù là lựa chọn nào đều có một số vấn đề cần tính toán.
Nếu muốn ở lại đây, đầu tiên phải làm cho Ors một phòng đá khác, sau đó là việc khai khẩn đất hoang trồng một số cây lương thực, cái này khá quan trọng.
—— bọn họ không thể mỗi ngày chỉ ăn thịt nướng được, mà luôn đi tìm người bên ngoài giao dịch cũng rất bất tiện.
Đến nỗi lát nữa hai người về sẽ ăn cái gì??
Beers đem một củ khoai lang cuối cùng từ đống lửa đào ra, vừa cười vừa lột vỏ, yêu quý trẻ vị thành là việc mà người bình thường nên làm, hắn tin tưởng bọn họ đều là người giàu tình yêu.
Được, cứ quyết định như vậy đi.
Beers cười tủm tỉm mà quyết định vài chuyện.
*****
Đúng lúc này.
Hai người ra ngoài nói chuyện chưa bao lâu đã một trước một sau đi vào, công chúa đi phía trước, Ors theo sau.
Công chúa có lẽ thấy có lỗi nên thỉnh thoảng liếc nhìn Ors một cái, nhưng lại mơ hồ có cảm giác đã thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Mà Ors thì đến ngồi phịch xuống gần đống lửa, cúi đầu trông rất là ủ rũ, nhìn dáng vẻ đã chịu đả kích gì đó, đang tự hỏi nhân sinh.
Beers liếc nhìn bọn họ một chút nhưng hoàn toàn không tò mò gì cả, cũng hoàn toàn không để ý, đây là chuyện riêng giữa hai người bọn họ.
Chỉ là khi quay lại nhìn về phía Hắc Long, ánh mắt lại lập tức trở nên mềm mại, cũng càng thêm sáng ngời.
“Còn muốn ăn nữa không?” Hắn ôn hòa hỏi.
Tinh Nhan cảm thấy được hầu hạ rất thoải mái, trong cổ họng rầm rì vài tiếng, lắc lắc cái đuôi, “Muốn!”
Giọng hệt như một con mèo lớn đã ăn uống no đủ muốn được vuốt ve, chỉ là hình thể có hơi lớn quá.
“Ha ~” hắn cười khẽ một tiếng, tiếng cười trầm thấp ở trong sơn động quanh quẩn, vô cùng dễ nghe.
Hắn một bên dung túng cười một bên lột vỏ, “Được, nghe Nhan Nhan.”
Tiếng cười này làm công chúa cùng vương tử vốn đang còn bối rối cũng không khỏi nhìn qua.
Chờ đến khi nhìn thấy vẻ mặt của hắn, đồng thời ngạc nhiên, thậm chí có một người còn cảm thấy hoảng hốt.
Đây thật là Beers sao? Không thể nào.....
Thượng đế, nàng còn chưa từng nghe được nhị ca cười như vậy, xem ra là có chuyện gì đó rất vui……
Beers cũng không thèm chú ý tới phản ứng của bọn họ, hoặc là nói hắn có nhìn thấy cũng hoàn toàn không để ý, hắn chỉ chuyên tâm lột sạch vỏ rồi cầm khoai lang đưa sang cho Hắc Long, giống như đang dỗ dành trẻ con mà làm ra khẩu hình a một cái, “Tiểu vị thành niên, nhanh há miệng này…”
Hắc Long quả thực hé miệng, làm ra động tác giống hắn.
Ngậm khoai vào trong miệng, hương vị thơm ngọt lập tức tràn ra, Hắc Long nheo mắt lại, cái đuôi ở phía sau nhẹ nhàng chụp lên mặt đất, bộ dạng rất là thỏa mãn.
Làm người không khỏi hoài nghi thứ nàng đang ăn rốt cuộc ngon cỡ nào, mới có thể làm nàng lộ ra biểu tình thỏa mãn như vậy.
Có lẽ sơn hào hải vị cũng chỉ là như thế.
Nhưng trên thực tế lại không phải như vậy.
Không nói đến thứ khác, chỉ nói sự đối lập giữa hình thể của rồng cùng khoai lang đi, cứ việc khoai lang của rừng rậm Maya đã rất lớn rồi, nhưng so với thân thể của Hắc Long thì nhiều nhất cũng tương đương với một viên kẹo nhỏ mà thôi, ăn vào trong miệng thì có thể cảm nhận được bao nhiêu??
Bất quá là tác dụng tâm lý thôi, là sự thỏa mãn vui vẻ khi được người trong lòng chăm sóc.
Nhưng lúc này Ors lại không biết, vương tử điện hạ không tự chủ được mà hơi giật giật cánh mũi, muốn đi tìm hương vị trong không khí.
Đó là mùi hương ngọt ngào khá nhẹ.
Hắn thậm chí đã tưởng tượng ra khi ăn vào trong miệng sẽ có vị thế nào luôn rồi.
Nghe một hồi trong miệng Ors cũng bắt đầu tự tràn ra nước bọt, cái bụng bị đói rất lâu cũng bắt đầu phát ra âm thanh kháng nghị.
Tiếng ục ục đột ngột ở trong sơn động vang lên.
Vương tử điện hạ lập tức che bụng lại, sắc mặt đỏ bừng nhìn qua hai người một con rồng, mà hai người kia cũng không có nhúc nhích, tựa hồ đắm chìm ở bên trong ngọn lửa ấm áp.
Nhưng chính là biểu hiện chính trực này lại làm Ors cương mặt, bọn họ nhất định nghe thấy được……
Tiếng vang lớn như vậy sao có thể không nghe thấy chứ, chỉ là giáo dưỡng không cho phép bọn họ nhìn qua làm hắn xấu hổ thôi.
Nhưng mà không ai nói chuyện, cho nên dẫn tới dáng vẻ làm bộ đó lại không quá thành công.
Có lẽ là dù sao cũng mất mặt rồi, Ors đột nhiên có tâm lý mặc kệ hết, trực tiếp không che đậy nữa, “Có chút đói bụng.”
“Công… Irina,” hơi hơi khó khăn kêu tên của công chúa, “ Có muốn ăn không? Lúc nãy ta bỏ vào rất nhiều.”
Công chúa có chút kinh ngạc nhìn qua, sau đó nhìn đôi mắt chân thành kia mới kịp phản ứng, lộ ra mỉm cười, “…… được, vậy rất cám ơn.”
Nghe mùi vị kia đúng là nàng muốn ăn thêm một chút, quan trọng nhất chính là, nàng cũng không muốn cự tuyệt hắn lúc này.
Ors sửng sốt một chút.
…… Nàng đáp ứng rồi???
Hắn còn tưởng rằng………
Vương tử đột nhiên có chút kích động, tự khuyên nhủ chính mình, kỳ thật công chúa nói không sai, lúc trước hắn trực tiếp gặp quốc vương để cầu hôn, theo lý thuyết thì công chúa nên gả đi.
Vừa nãy công chúa cũng nói, nếu hắn thật sự muốn, nàng vẫn có thể dựa theo hứa hẹn gả đi, nhưng hắn cũng trong nháy mắt kia cảm giác được một chuyện, nếu thật sự làm như vậy…… Chỉ sợ cả đời này đều không có được trái tim của công chúa.
Cẩn thận ngẫm lại, tình huống như vậy hắn nên trực tiếp theo đuổi công chúa, còn việc trực tiếp cùng quốc vương định ra hôn ước, chưa từng quan tâm ý muốn của nàng thật sự không phải quân tử.
Muốn ôm mỹ nhân về thì nên trực tiếp theo đuổi đối phương, chắc là không sai, hắn hạ quyết tâm, về sau sẽ theo đuổi nàng.
Giả vờ khụ khụ hai tiếng, hắn đè đè chuôi kiếm của mình cố gắng ổn định tâm tình, lẩm bẩm tự nói, “Vậy được, vậy được, khoai lang lúc nãy ta nướng chắc đã chín hết rồi.”
Một bên nói một bên cầm que củi lục lọi trong đống lửa.
Chỉ là…… Tìm một hồi cũng không thấy khoai lang hắn đã bỏ vào.
Liếc liếc nhìn công chúa đang mỉm cười ngồi đằng kia, Ors có chút xấu hổ, “Không thấy khoai lang.”
Hắn tự nói đùa với mình, “Chắc sẽ không đốt thành tro hết rồi chứ?”
“…Khoai lang?” Đúng lúc này một giọng nói thanh lãnh vang lên.
“Đúng vậy.” Ors quả thật sắp nghi ngờ có khi nào khoai lang đã cháy thành tro hết hay là do hắn nhớ lầm, vừa nghe thấy tiếng của Beers thì lập tức đáp lại, “Chính là số khoai mà trước khi ta ra ngoài đã bỏ vào.”
Hắn nhìn thoáng qua công chúa, cho nên không phải hắn không nướng, hắn thật sự không hề nhớ lầm.
Beers hơi hơi mỉm cười, ngữ khí không nhanh không chậm, “Xin lỗi, củ lúc nãy ta vừa lấy là cuối cùng rồi.”
Hắn tuy rằng nói như vậy, nhưng vẻ mặt hoàn toàn không hề có chút xin lỗi nào.
“À, cũng không có …”
Gặp được anh vợ tương lai xin lỗi, vương tử điện hạ phản xạ định nói không có việc gì, nhưng nói đến một nửa mới kịp phản ứng lại.
Không dám tin tưởng, “… Ngươi vừa nói gì?!”
Cái gì mà, cuối cùng một củ rồi??!
Hắn còn chưa bắt đầu ăn sao lại chỉ còn một củ như vậy được?…
Nhìn Ors còn đang chìm trong cảm giác ‘Không dám tin tưởng, muốn gϊếŧ người’, Beers vẫn vô cùng bình tĩnh, hơi hơi mỉm cười rồi chân thành khen, “Ors thật thông minh.”
Hắn gật đầu, khẳng định hắn ý tưởng kia, “Đó là củ cuối cùng rồi.”
Dáng vẻ đây chỉ là việc nhỏ, hoàn toàn không cảm thấy áy náy, không hề dao động.
Ors chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm.
Cái, gì, mà, hắn, thật, thông, minh!
Hắn không muốn thông minh kiểu này chút nào có được không!
Khen hắn là có thể che giấu việc Beers trọng sắc khinh hữu ăn hết khoai lang của hắn nướng được sao?!
Nhìn thoáng qua Irina, Ors càng tức giận hơn nữa, nghiến răng nghiến lợi, quả thực rất muốn nhào lên cắn chết Beers!
M* nó đặc biệt lại ngay lúc này!
Hắn vừa hạ quyết tâm theo đuổi vợ của mình, vừa định bước ra một bước đầu tiên… hắn còn không biết mình có thể theo đuổi được hay không đã té ngã một cái!
Nhớ đến hành trình gian khổ trong rừng, lương khô bị mất… Mấy ngày không ăn gì, đói đến hoa mắt chóng mặt!
Làm bằng hữu, tên này không có chút áy náy sao?!
Lương tâm đều bị chó ăn hết rồi sao?!
Lời này nếu để Beers nghe được, nói không chừng sẽ cười với hắn, sau đó chậm rãi đáp lại một câu, đúng vậy.
Có thể là nhìn ra Ors đang nghiến răng nghiến lợi cùng chửi thầm trong bụng, Beers rất kiên nhẫn giải thích, “Nhan Nhan còn tận mười năm nữa mới thành niên, cần phải được chăm sóc thật tốt, ta sợ nàng không đủ dinh dưỡng, về sau vóc dáng không phát triển được, ăn nhiều một chút vẫn tốt hơn.”
Vừa mới được Nhan Nhan thổ lộ, tâm tình của hắn còn đang rất tốt, lời nói ra miệng cũng chứa theo chút ôn như vứt đi không được, cảm giác như gió xuân thổi vào mặt.
Chỉ là dù mềm mại cỡ nào cũng không thể thổi tan nổi lòng của Ors lúc này.
Vương tử điện hạ quả thật muốn chửi ầm lên rồi.
Một vạn chữ thô tục rất muốn phun ra.
Dinh dưỡng không tốt?!
Vóc dáng không phát triển?!
Ors ngửa đầu nhìn thoáng qua Hắc Long “Cường tráng” giống như một ngọn núi nhỏ, hắn quả thực muốn nhào lên nắm lấy cổ áo của Beers mà lắc cho tỉnh.
M* nó cự long trưởng thành là nhờ ăn chay chắc?!
M* nó thân thể to lớn như vầy còn cần cao lớn nữa!
Ngươi bị mù mắt chó rồi sao?!
Hay là tình yêu lại có lự kính —————— dày đến mức này?!
Tác giả có lời muốn nói: Beers chân thành mỉm cười: “Ta cũng không thêm lự kính, Nhan Nhan chính là nhu nhược đáng yêu như vậy đó.”