Quyển 5: Ác long cùng "công chúa" (8)

Rồng Tinh Nhan long hơi ngẩn người, “Ừm…”

“Rất rất thích!”

Hắc Long cũng theo bản năng mà thêm một câu, dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo, “…… chỉ kém hơn châu báu một chút thôi.”

Tinh Nhan hỏng mất nhắm mắt lại, âm thầm kêu gào, không phải, nghe ta nói đi, nhiều hơn châu báu mà!

Thật sự, nhiều hơn châu báu rất nhiều!

Tinh Nhan đang cảm thấy tuyệt vọng nên không hề nhận ra, bản thân cũng bắt đầu theo bản năng lấy châu báu ra so sánh!

Hắc Long rung đùi đắc ý, hai cánh giật giật, gật gật đầu, tỏ vẻ lời nói vô cùng chân thật.

Chớp chớp mắt, cái đầu thật to còn thò lại đây, bộ dáng đòi khen thưởng rất là đắc ý dào dạt.

……

Kém, một, chút,

Kém!

Beers nháy mắt đen mặt: “…… Ha hả.”

Ý nàng là so với châu báu kém hơn chút là hãnh diện cho hắn rồi chứ gì?

Hắn liếc nhìn Hắc Long một cái, bộ dạng đắc ý vô cùng lại không hiểu gì hết kia, quả thật làm người tức chết mà.

Còn muốn hắn khen nàng nữa!

Áp thấp không ngừng từ trên người hắn phát ra, Hắc Long cuối cùng cũng cảm giác được khác thường, mờ mịt nhìn hắn một cái, có chút ủy khuất ngao một tiếng.

“Ngươi sao lại tức giận rồi?”

Beers luôn luôn mang vẻ mặt bình tĩnh thản nhiên cũng không giữ nổi nữa, hắn, không, nên, tức, giận, sao?!

Mình ở trong mắt ái nhân còn không quan trọng bằng đống châu báu đó, hắn không chỉ tức giận, hơn nữa gần như tức đến no luôn rồi!

Cố ý hừ một tiếng, không để ý nàng nữa.

Tư thế tức giận nhưng muốn được người dỗ rõ ràng như vậy, dù là người có thần kinh thô cũng cảm giác được, huống chi Tinh Nhan còn không phải.

Tinh Nhan cọ cọ qua, dùng đầu lưỡi liếʍ liếʍ hắn, dỗ dành, “Được rồi, không cần tức giận nha.”

Beers hơi sửng sốt một chút, trong ánh mắt hiện lên chút ý xấu, nổi lên tính trẻ con, quay đầu sang một bên để ý ứng nàng.

Trừ khi nàng nhận thức được sai lầm của mình, hơn nữa tự thừa nhận hắn quan trọng hơn nhiều so với châu báu, hắn mới có thể tha thứ nàng.

“Ngao…”

“Vậy ngươi muốn thế nào mới không tức giận nữa…”

“Hừ!”

“Đừng tức giận nữa…”

“Hừ!”

“………”

“Hừ!”

Âm thanh của một người một rồng ở trong sơn động không ngừng vang vọng, nhưng mà bất luận nàng nói gì Beers đều không có phản ứng, chỉ hừ một tiếng.

Chỉ là ở một bên Hắc Long nhìn không thấy, trên mặt hắn đang lộ ra tươi cười khác hẳn với dáng vẻ nhàn nhạt ngày thường, hơn nữa càng lúc cười càng lớn, càng ngày càng nhu hòa, từ đuôi lông mày đến khóe mắt, từng chút từng chút tràn ra ôn nhu.

Nếu có người đứng ở trước mặt hắn là có thể nhìn thấy được, trong ánh mắt lúc này đã chứa đầy ý cười, thỏa mãn cùng sung sướиɠ cũng muốn tràn ra ngoài.

“Đừng tức giận nữa mà…”

Hắn nhịn không được mà cong môi, nhưng vẫn tiếp tục: “Hừ!”

“Beers ~~”

“Hừ!”

“……”

“Beers!” Hắc Long vỗ vỗ mặt đất.

Hắn vẫn còn đang đắm chìm bên trong vui vẻ, bản năng muốn tiếp tục hừ một tiếng, chỉ là không đợi hắn nói ra thì đã nghe thấy một tiếng so với hắn còn lớn hơn nhiều..…

“Hừ!!”

Beers bất ngờ, lập tức quay đầu lại.

“Hừ!” Hắc Long hừ một tiếng làm mặt hắn đầy nước bọt!

Trên mặt dính đầy nước, Beers thân thể tức khắc cứng đờ, biểu tình hân hoan trên mặt cũng chậm rãi vỡ ra.

Hỏng rồi.

“…… Nhan Nhan?” Hắn nhẹ giọng gọi thử.

Hắc Long mới không phản ứng hắn.

Nàng cũng rất ủy khuất được không.

Rồng yêu vàng bạc như tính mạng, lời thổ lộ vừa rồi thật sự là vô cùng chân thành tha thiết, thông báo như vậy nếu đi nói cho bất kỳ người nào trong Long tộc đều sẽ khiến kẻ đó cảm động đến rơi lệ!

Hắn không có cảm động cũng thôi đi, không có xông lên ôm nàng thân mật một hồi cũng coi như không sao, vậy mà một câu đáp lại cũng không có!

Còn, phát, giận, với, nàng, nữa!

Hắc Long thở phì phì quay đầu đi, hai cánh hơi hơi chụp lên mặt đất, không phản ứng nàng thì thôi vậy, nàng còn đang tủi thân nữa đó.

Beers thấy vậy càng cẩn thận sờ lên móng vuốt của Hắc Long, câu lấy, “Nhan Nhan, không cần tức giận…”

Hắn sai rồi…

Hắc Long giơ lên cánh phất qua một chút, phất đến hắn lảo đảo.

—— tự mình chơi đi!

Cảm giác được ám chỉ của nàng hắn thật sự không ra vẻ nổi nữa, đem toàn bộ ý nghĩ vừa rồi ném vào trong bụng chó, hít một hơi, “Nhan Nhan, ta sai rồi…”

“Đừng tức giận được không?”

Gì mà trừ khi nàng nhận thức được sai lầm của mình, hơn nữa tự thừa nhận hắn quan trọng hơn nhiều so với châu báu, hắn mới có thể tha thứ nàng, đó là cái gì, có thể ăn sao?!

Lúc này hắn chỉ có thể đem những ý tưởng kia nhai nhai, nuốt vào trong bụng, dứt khoát cầm lấy móng vuốt đưa tới gần mặt mình.

“Hay là đánh ta một chút cho hết giận được không?”

Thấy Hắc Long đang liếc mắt lại đây, hắn hơi hơi mỉm cười, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nhan Nhan của hắn thật là mềm lòng.

Tinh Nhan nhướng mày, gật đầu, đúng là dù bị bản năng ảnh hưởng cũng không tức giận nhiều.

Beers nghĩ nghĩ, không hề áy náy mà từ đống lửa lấy ra khoai lang của Ors nướng, bắt đầu lột vỏ, sau đó đưa đến bên miệng Hắc Long, “Nhan Nhan ~~”

Đến nỗi Ors, hắn hơi hơi mỉm cười, dù sao khoai lang nướng quá lâu cũng không được, Ors lát nữa trở lại cũng ăn không được, khoai lang không thể lãng phí, vẫn là để Nhan Nhan ăn đi.

Hắc Long có chút do dự, nhìn chằm chằm một lúc.

Ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng, cầm lấy khoai lang màu tím, có vẻ thơm ngọt mỹ vị.

Nàng cứ cảm thấy khoai lang này có lực hấp dẫn nhiều đến khác thường.

Beers cũng không thúc giục, không nhanh không chậm đưa khoai lang qua, nhẹ giọng giải thích, “Nhan Nhan, vừa rồi là ta không đúng…”

Không còn đắm chìm trong vui sướиɠ, đại não nhanh chóng vận chuyển nên dễ dàng nhìn ra lý do Hắc Long giận dỗi.

Hắn nói, “Ta chỉ là ghen tị.”

Hắc Long hơi nghiêng đầu, ghen?

Thấy nàng hơi thả ra, hắn không ngừng cố gắng, “Ánh mắt đầu tiên ta nhìn thấy nàng thì đã thích, so với bất kỳ kẻ nào bất cứ thứ gì đều thích hơn.”

Sau đó làm ra vẻ buồn bã, “Chỉ là ta không nghĩ tới, ta ở trong lòng nàng còn không quan trọng bằng châu báu nữa.”

“Ta chỉ là muốn một món châu báu mà thôi, nàng cũng không đồng ý……”

Nghe nhắc tới châu báu, lỗ tai Hắc Long vèo một cái dựng lên, chỉ là nghe được ngữ khí buồn bã này, nàng đột nhiên có chút không chắc chắn.

Có rồng nào không yêu châu báu sao?

Nhưng vì sao nàng cứ cảm thấy không được tự nhiên lắm?…

“Nhan Nhan,……”

Beers còn đang nói gì đó, nhưng Hắc Long lại càng nghe lý trí càng bay xa, càng cảm thấy chính mình hình như không có trách nhiệm lắm!

Nhưng mà muốn nàng đem châu báu cho hắn sao?…

…… Không được!

Tuyệt đối không được!

Kiên quyết không được!

Hắc Long lý trí lập tức kiên định trở lại, đám tiểu bảo bối nhi chính là mạng sống của nàng! Không thể cho được!

Nhưng mà Beers có vẻ rất buồn lòng...…

Hắc Long cũng không biết mình có chuyện gì, chỉ nhìn thấy dáng vẻ buồn rầu của hắn thì trong lòng cũng khó chịu, hận không thể xông lên đi ôm lấy hắn, đem tất cả đồ vật đều cho hắn.

Hay là cho… một viên đá quý đi??

Một viên là được rồi.

…… Không được.

Vậy hay là…… Nửa viên??

Luyến tiếc, không cho!

…… Một phần ba có vẻ rất ổn.

Hắc Long không ngừng giãy giụa, móng vuốt cũng nôn nóng cào cào ở trên tảng đá, từng tiếng xẹt xẹt vang bên tai không dứt, lưu lại từng vết từng vết cào rất sâu.

Được rồi, vẫn là… Cho hắn một phần ba viên đi.

Nàng…… Không muốn nhìn hắn thương tâm như vậy.

—— chuyện này so với một phần ba viên đá quý quan trọng hơn nhiều.

“Cho ngươi ba……”

Ngay lúc Hắc Long chuẩn bị nhịn đau bỏ đi thứ yêu thích thì Beers nhìn nàng giãy giụa nôn nóng hồi lâu, lại đột nhiên không đành lòng, “Thôi vậy…”

Đúng lúc này, hắn nghe thấy nàng nói gì đó.

“Nàng nói gì?!”

Hắc Long cắn răng, “Cho ngươi ba phần…”

“Không cần nói nữa.” Beers đánh gãy lời của Hắc Long, trên mặt ý cười càng lúc càng lớn, ôn nhu vuốt ve lớp vảy, sao hắn lại nhất định bắt nàng lựa chọn chứ?

Hắn không phải có thể cùng châu báu tồn tại sao?

Nàng đã nguyện ý cho hắn châu báu, mà hắn chỉ cần biết thái độ của nàng là được rồi, sao lại còn làm nàng khó chịu chứ.

“Được rồi, Nhan Nhan, lúc nãy là ta nói đùa thôi.”

Hắn nhẹ giọng, “Ta không cần, chỉ cần biết nàng nguyện ý cho ta là được rồi.”

Hắc Long lập tức ngây ngẩn cả người, đem nửa câu chưa nói xong nuốt xuống, ngao một tiếng, “Thật sao?”

“Đương nhiên.” Beers trấn an nàng, nhẹ giọng hứa hẹn.

Chỉ là nghĩ đến cái gì, hắn càng nhẹ giọng dỗ dành: “Chỉ là, có thể cho ta mang một chút, được không?”

Hắn đúng là không bắt nàng lựa chọn nữa, nhưng mà mức độ quan trọng giữa châu báu cùng hắn, vẫn phải phân rõ một chút.

Nhất định phải…… Càng ngày càng thích hắn, so với châu báu càng nhiều hơn, rất rất nhiều mới được.

Hắc Long tức khắc ngao một tiếng, không cần mất đi một phần ba viên đá quý nữa! Đầu lưỡi nhào lên đi liếʍ hắn, “Đương nhiên có thể ~~”

Beers đành phải lau nước trên mặt lần nữa, mỉm cười hài lòng, đem khoai lang đưa đến trước mặt nàng, “Hứa rồi đấy.”

“Ừm.” Hắc Long rung đùi, hơi hơi đắc ý.

Châu báu là của nàng ~~

Hắn cũng là của nàng ~~

—— thật là đáng yêu.

Beers lắc lắc đầu, sờ sờ mũi Hắc Long, ngữ khí sủng nịnh, “Đúng là một con rồng nhỏ tham lam!”

Hắc Long vui vẻ ăn khoai lang, bên trong vẫn còn hơi nóng, hương vị cũng ngọt ngào, rầm rì một tiếng, lời lẽ chính đáng giáo dục hắn: “Ta còn chưa có thành niên đó ~~”

Nàng liếc nhìn hắn một cái, đắc ý dào dạt, “Rồng chưa thành niên thì tham lam ấu trĩ hay là gây chuyện cũng là bình thường mà thôi!”