Tiểu bạch nhãn long đã chìm đắm trong sự hấp dẫn của những đá quý sáng lấp lánh kia, hoàn toàn không để ý tới hắn.
Chỉ có Tinh Nhan nhìn thân thể bên ngoài lại lần nữa lâm vào hành vi điên cuồng, không biết đã cắn răng bao nhiêu lần, rồng phương tây … Hình như đến khi thành niên mới có thể hóa thành hình người…
Rồng phương tây đến 500 tuổi mới tính là thành niên, thân thể này mới hơn bốn trăm tuổi, vẫn chỉ là một con rồng nhỏ mà thôi, nghĩ đến chuyện…… Còn hơn mười năm mới có thể hóa thành hình người…
…… Quá mức xa xôi, Tinh Nhan một bên nhìn cơ thể tự động đem tất cả vàng bạc đá quý đều đè ở dưới cánh, một bên ở trong lòng hỏng mất.
Công chúa hiện tại cũng không hề sợ hãi cái này ác long, xem bên kia đang chơi cao hứng, còn cười cười.
Kỳ thật cũng rất đáng yêu.
Nàng hiện tại đã hoàn toàn hiểu rõ, chỉ cần nàng không có ý đồ đi trộn lấy châu báu của Hắc Long, thì nàng ở trong sơn động này đi tới đi lui hoặc là ở lại Hắc Long đều sẽ không để ý.
Công chúa ngẩng đầu, một bên xoa cằm một bên đi lại trong sơn động rất lớn này.
Nhưng nàng sao lại phải rời khỏi chứ?
Ở chỗ này, nàng không thể dùng cái đĩa trắng tinh không chút tì vết để ăn cơm, không thể dùng khăn gấm mềm mại nhất để lau miệng, nhưng đổi lại nàng không cần luôn luôn duy trì một tươi cười tiêu chuẩn đến cứng đờ, không cần ăn nói nhỏ nhẹ, đi đứng từng bước thật chậm rãi, không cần bởi vì một lý do nào đó mà cùng một nam nhân còn chưa thấy qua mặt liên hôn.
Vấn đề giữa các quốc gia với nhau, chẳng lẽ phải dựa vào công chúa đi liên hôn mới giải quyết được sao?
Đến nơi này, tuy rằng nàng mất đi một số đồ vật bên ngoài, nhưng nàng lại được đến một thứ càng quan trọng hơn.
Tự do.
Nàng có thể làm gì tùy thích.
Người làm nàng lo lắng duy nhất chính là đại ca, nhưng mà nhị ca vừa đến ngày đầu tiên cũng đã truyền tin tức về làm đại ca không cần lo lắng, hiện tại tin tức chắc cũng đã tới rồi.
Nếu đã như vậy, xin cho nàng ích kỷ một chút, nếu mọi người đều cho rằng công chúa Irina đã tử vong, vậy… Coi như công chúa thật sự đã chết là được rồi…
—— còn sống, chỉ là Irina mà thôi.
Trong một góc của sơn động, một bụi cỏ xanh cắm rễ vào bên trong hòn đá, ngoan cường mọc lên cao, nụ hoa nhỏ màu đỏ cũng lay động hướng về nơi có ánh sáng.
Công chúa hái đóa hoa kia, cài ở trên tóc mình sau đó quay lại hỏi Beers, tươi cười xán lạn, “Nhị ca thấy thế nào, có đẹp hay không?”
Beers đang mặc quần áo có chút rộng, vạt áo theo gió phất phơ, không chút để ý nhìn nàng một cái, “Bình thường.”
Công chúa:………
Một chút chân thành cũng không có.
Nghĩ đến cái gì, thanh niên ánh mắt đột nhiên vừa động.
Nhìn về phía Hắc Long bên kia một chút cũng chưa chú ý tới hắn, thậm chí đôi mắt đều đã sắp nhắm lại, lại nhìn nhìn châu báu đầy đất, như suy tư gì.
.....................
Giống như công chúa suy nghĩ, đại vương tử đúng là đã nhận được tin tức của nhị đệ truyền về.
Một con hạc giấy truyền tin dừng ở trên tay khiến đại vương tử vốn đang nôn nóng muốn bốc hỏa dừng lại một chút, giọng nói nhàn nhạt của nhị đệ từ bên trong truyền ra, tâm tình không yên ổn liên tục mấy ngày nay rốt cuộc được thả lỏng.
Vẻ mặt hắn từ thả lỏng đến không vui lại đến tức giận, cuối cùng dừng lại chỉ còn bất đắc dĩ.
“Vương tử?”
Có lẽ là hắn phát ngốc quá lâu, thuộc hạ bị vắng vẻ một bên lấy hết can đảm hô một tiếng.
Đại vương tử lấy lại tinh thần, vẫy vẫy tay, “Tiếp tục đi tìm.”
Cho dù đã biết quyết định của muội muội, nhưng hiện tại cũng phải làm ra dáng một chút.
Thuộc hạ nhạy bén cảm giác được… trong lời nói của Đại vương tử thiếu đi rất nhiều nôn nóng áp lực, có lẽ là……
Thuộc hạ nhìn lướt qua hạc truyền tin kia, đem suy đoán nổi lên trong lòng đè xuống, hắn chỉ là cấp dưới thôi, chỉ cần dựa theo lệnh đi làm là được, không nên biết đến những thứ không cần biết.
Thuộc hạ lập tức hành lễ lui ra
……
Nhưng mà, công chúa cùng đại vương tử đều không nghĩ đến chính là, có một vương tử điện hạ của nước láng giềng không hề theo lẽ thường đi làm.
Lúc này vương tử điện hạ đã tìm đến bên ngoài rừng rậm Maya, bởi vì có Hắc Long ở sâu trong rừng rậm, uy áp của rồng là vô cùng mạnh mẽ, cho nên cùng các khu rừng rậm khác không giống nhau, đa số mãnh thú ngược lại là tập trung ở phía bên ngoài của rừng Maya.
Đây cũng là lý do làm cho rừng rậm Maya nổi tiếng khắp nơi là rất nguy hiểm.
Nhưng cũng có vô số đội ngũ mạo hiểm đi vào nơi này, vì nhiều lý khác nhau mà bất chấp nguy hiểm ra ra vào vào.
Vương tử lúc này đang gia nhập một đội ngũ mạo hiểm tương đối nổi danh, đi theo một đám người hướng vào bên trong.
Khu vực bên ngoài rừng rậm có diện tích rất lớn, đội mạo hiểm thật cẩn thận từng chút đi vào trong, chỉ là vận khí không tốt lắm, gặp hai con chim Chín Đầu, loài này ở trong danh sách các loài chim hung hãn xếp hạng đầu, tự nhiên không giống bình thường, huống chi vẫn là hai con cùng lúc.
Cho dù có vương tử có thể ngăn cản một con, một con khác cũng đủ để đội mạo hiểm ăn lỗ nặng.
Đội trưởng lau đi vết máu trên mặt, giọng nói có chút tang thương, “Thân ái Ors, ta nghĩ chúng ta phải tách ra rồi.”
Ors gia nhập ngày đầu tiên đã nói rõ muốn vào đi vào sâu trong rừng rậm, đội mạo hiểm bọn họ thì rất tự mình hiểu lấy, bọn họ không có khả năng đi vào bên trong.
Càng đi vào sâu sẽ càng nguy hiểm, vốn dĩ còn muốn thử đi vào bên trong một chút xem có thể thu hoạch được thứ quý hiếm gì hay không, hiện giờ gặp tình huống này, cũng chỉ có thể kịp thời rút lui giảm bớt tổn hại.
“Vậy hẹn gặp lại, các vị.”
“Chúc ngài may mắn.”
Ors vương tử cũng không có cưỡng cầu, những người đi mạo hiểm chia ra là chuyện bình thường, hắn cùng bọn họ chào hỏi một chút liền từ biệt, mang theo kiếm tiếp tục đi vào trong.
Ngay từ đầu rất khó đi.
Ors vương tử bị thương không ít, nếu không phải có ý niệm muốn cứu công chúa luôn nhắc nhở, hắn sớm đã lui ra ngoài, chỉ là vừa lúc bởi vì có chấp niệm đối với công chúa, làm hắn gắng gượng.
Hắn nhất định phải đem thê tử của mình mang về mới được.
Cho dù hắn có thể đánh thắng được Hắc Long hay không, thì với tư cách một người ái mộ công chúa, là vị hôn phu của nàng, hắn nhất định sẽ làm như vậy.
Có lẽ vận khí rất tốt, hắn cũng không có gặp phải những mãnh thú hung hãn nhất, cái này làm cho hắn nhẹ nhàng thở ra, thật ra mà nói, lấy thực lực hiện tại của hắn, gặp được những hung thú đứng đầu đó căn bản không có sức để đi liều mạng.
“Cảm tạ thượng đế…”
Chỉ là, hắn mới vừa nói xong lời cảm tạ, rất nhanh bất hạnh liền đã ập tới.
Một con thiên phạt thú đang chiếm cứ một nơi cách đó không xa mà ngủ, cái mũi ngửi ngửi, tựa hồ cảm giác được gì, lập tức mở mắt.
“Thượng đế ơi!”
Vương tử hô một tiếng, lập tức xoay người chạy trốn, lúc này mà lao lên đánh bừa mới thật sự ngu ngốc, nơi nào nhỏ hẹp liền hướng nơi đó chui vào.
Thiên phạt thú thân thể rất to lớn, nơi nhỏ hẹp nó không thể chui vào, mắt thấy vương tử càng trốn càng xa, đôi mắt của nó cũng đỏ lên, bị một con sâu nhỏ xíu như vậy xâm lấn lãnh địa làm nó vô cùng tức giận, cái đuôi quơ một phát, trực tiếp đem phạm vi trăm mét san thành bình địa.
Vương tử lộ ra thân người, vội vàng đề cao tốc độ, lúc này cũng không rảnh lo chú ý phương hướng, thiên phạt thú nhìn thấy sâu nhỏ kia còn dám trốn, nổi giận gầm lên một tiếng, đuổi theo.
Thẳng đến vương tử kiệt sức, mắt thấy sắp kiên trì không được thì cơ hội lại đến……