Công chúa oán hận cắn một ngụm, giống như là đang cắn nhị ca của mình.
Hoàn toàn ném xuống lễ nghi hình thức bên ngoài, phải ăn từng ngụm nhỏ, miệng cũng há thật nhỏ thật ưu nhã.
Trên thực tế, từ ngày đầu tiên công chúa vẫn miễn cưỡng duy trì lễ nghi phong phạm công chúa của mình, nhưng nàng rất nhanh đã phát hiện ra, thứ này không dùng được gì cả.
Hắc Long là không cần ăn gì, nhị ca đã là đại kiếm sĩ cũng không quá cần ăn uống mỗi ngày, nhưng nàng chỉ là một người bình thường mà thôi.
Nàng là công chúa, loại chuyện nặng nề như luyện kiếm đã định sẵn cùng nàng không có duyên, tự nhiên một người thường cần ăn uống mỗi ngày, nhưng mà trên người nàng ngoại trừ châu báu thì cái gì cũng không có, châu báu tại nơi hoang vu hẻo lánh này… Có thể ăn được sao?
Đặc biệt là… Nàng phát hiện căn bản không có người nào chú ý đến nàng, Hắc Long cũng không nói đi, sau khi gỡ bỏ trang sức thì không hề liếc mắt một cái, nhưng quan trọng là nhị ca!
Đôi mắt giống như dính ở trên người Hắc Long, không biết suy nghĩ cái gì, vẻ mặt nghiền ngẫm mỉm cười.
Công chúa lại cắn một ngụm thịt nướng, nàng thật sự hoài nghi rốt cuộc ai mới là muội muội ruột của hắn.
Gặp loại tình huống này…… Còn bày ra lễ nghi phong thái công chúa? Chờ có người đến hầu hạ nàng? Bước đi nhỏ nhẹ?
…… Đừng đùa!
Chờ nhị ca nhớ tới nàng thì chắc nàng đã chết đói rồi.
Công chúa oán khí ngập trời.
Đột nhiên che miệng lại kêu một tiếng.
Thịt bên trong còn rất nóng.
Nhưng nhìn thoáng qua miếng thịt được nướng đến vàng giòn trong tay, thổi thổi, được rồi nàng thừa nhận, nàng không đói chết còn phải cảm tạ nhị ca.
Lúc này thanh niên cũng không chú ý sắc mặt công chúa thay đổi qua lại, chỉ lo nướng miếng thịt thật cẩn thận, sau khi xong thì lại dùng kiếm khí làm giảm bớt độ nóng, sau đó mới đưa qua cho Hắc Long.
Mấy ngày nay Hắc Long đã rất quen thuộc, lập tức vươn lưỡi cuốn lấy, hương vị thịt nướng tức khắc tràn đầy trong miệng, kết hợp với các loại gia vị vô cùng đặc biệt.
Hắc Long thỏa mãn nheo lại đôi mắt.
Thanh niên lại tiếp tục nướng một phần thịt khác, lần này là thịt dê, chất thịt tươi mới nhưng hình thể rất lớn, dài gần hai mét, nếu không phải Beers thân là kiếm sĩ, thể lực rất tốt thì có khi không nướng nổi.
Hắc Long lắc lắc cái đuôi, tâm tình kích động không biết làm sao thể hiện ra, nghĩ nghĩ, ánh mắt sáng lên, ngao một tiếng.
Beers ngẩng đầu, nghe ra nàng có chút kích động, không khỏi mỉm cười dò hỏi, “Sao vậy……”
“Ngao ——”
Hắn ngẩng đầu xem qua, đột nhiên ánh mắt biến đổi, còn không có kịp phản ứng thì đã thấy một đống châu báu từ trên trời giáng xuống.
Rào…
Công chúa đang ngồi cách đó một khoảng cũng bị bất ngờ trợn mắt há hốc mồm, nhìn một đống lớn châu báu trực tiếp đem nhị ca nhà nàng chôn đến cả đầu cũng không thấy, một ngụm thịt nướng thiếu chút nữa sặc ở trong cổ họng.
Trời ạ!
Hắc Long chớp chớp mắt, nhìn người đột nhiên biến mất, cái đầu thật lớn bất giác nghiêng qua nhìn, dáng vẻ có chút ngốc.
Qua một hồi lâu, Beers mới từ ngọn núi nhỏ ngoi đầu lên, một bàn tay như cũ vững vàng nắm thịt nướng, trên mặt mỉm cười, chậm rãi duỗi tay lấy một cái vòng cổ đang treo trên đầu xuống, nhìn qua tươi cười có chút lành lạnh, “Ngoan, lần sau không cần cho ta nhiều như vậy.”
Châu báu phản xạ vô cùng lấp lánh, chiếu lên trên mặt hắn làm gương mặt nhìn thêm lạnh nhạt.
Hắc Long rụt rụt cổ, nhưng nhìn người trước mặt đang dính đầu châu báu, đôi mắt lại khống chế không được biến thành trái tim, trực tiếp vươn đầu lưỡi liếʍ lên.
Beers: “………”
Đầu lưỡi rất lớn, cùng hình thể của hắn cũng không sai biệt lắm, trực tiếp dán lên, lực đạo làm hắn quơ quơ, suýt chút nữa bị liếʍ một cái té ngã ra.
Chờ đầu lưỡi dời đi, nước bọt trong suốt sáng lấp lánh đã dính đầy hắn, từ đầu đến chân, giống như bị nước xối qua, đều đều.
Beers: “……”
Công chúa: “……… Cách!”
Beers nhắm mắt lại, chậm rãi đem đầu tóc bị liếʍ đến ướt nhẹp lại đang dựng thẳng lên vuốt xuống, lau mặt một phen, có chút bất đắc dĩ.
“Ngoan.”
Hắc Long nghe ra ngữ khí dung túng này, ánh mắt lại sáng lên, vươn đầu lưỡi liếʍ lại lần nữa.
“Được rồi, không cần làm loạn ~”
“Ngao ~”
“Ngoan, thịt muốn khét rồi ~”
“Ngao…”
“………”
Nhìn Beers dỗ tới dỗ lui, Hắc Long vẫn là giống như một đứa nhỏ nghịch ngợm, nghe không hiểu liếʍ tới liếʍ lui……
…… Tinh Nhan ở bên trong đã muốn hỏng mất, bản năng của loài rồng sao lại mạnh đến vậy!
Hành vi đáng chết này!
Muốn điên rồi!
Công chúa ở bên kia thì giơ thịt nướng cũng quên ăn, trợn mắt há hốc mồm nhìn nhị ca cả người sáng lấp lánh, hoảng sợ đến mức nấc vài cái.
Sau đó nhìn nhị ca nhà nàng giống như đang dỗ dành trẻ con mà dỗ Hắc Long, nàng yên lặng cúi đầu đi ăn thịt nướng của mình .
—— quá đáng sợ.
***
Ăn xong thịt nướng, đương nhiên đối với Hắc Long mà nói chỉ là một chút đồ ăn vặt, Beers đứng lên, vỗ vỗ đầu Hắc Long, “Ta đi ra ngoài một chút.”
Hắn tuy rằng quái lạ không có chê nước bọt kia, nhưng mà cả người ướt dính cũng không thoải mái, hắn cần phải đi tắm một chút.
Hắc Long ngao một tiếng, móng vuốt ngăn lại hắn, không muốn làm hắn đi đâu hết.
Beers có chút bất đắc dĩ, “Ta lập tức sẽ trở về.”
Hắc Long cũng không đồng ý.
“Nghe lời được không ~”
“Ngao ~”
“Rất nhanh…”
“Ngao…”
Hai người giằng co ở nơi đó, Beers chọc chọc cái mũi của Hắc Long, ngữ khí tràn đầy sủng ái, “Quá dính người!” Hắn cúi đầu nhìn quần áo nhăn dúm dó trên người, nhìn qua có chút phiền não, cười khẽ, “Nói như thế nào cũng không chịu nghe…”
Trong mắt lại chứa đầy ý cười, nhìn qua là biết vô cùng vừa lòng.
Công chúa dịu dàng thục nữ quả thật nhịn không được tự đánh nát hình tượng, cho bên kia một cái trợn trắng mắt.
—— có, giỏi, thì, nói nặng một chút đi!
Ít nhất đem ý cười trong ánh mắt che một chút! Đừng làm cho người khác vừa nhìn qua đã biết đang dung túng được không?!
Thẳng đến bên ngoài trời tối xuống, thanh niên mới trầm giọng một câu: “Nghe lời!”
Nhưng rồi lại sợ mình nói quá nặng, lại lập tức điều chỉnh vẻ mặt, lấy ra một chuỗi vòng trang sức quơ quơ trước mặt Hắc Long, dỗ dành, “Ta lập tức trở về, ở đây chơi với châu báu trước được không ~”
“Ngoan ~”
“Một hồi sẽ……”
Hắc Long ngao một tiếng, ánh mắt nháy mắt đã bị châu báu hấp dẫn, móng vuốt lập tức bắt lấy, sau đó nhìn về núi châu báu trong sơn động……
Vèo một cái nhào qua, ở bên trong hưng phấn lăn một vòng.
Sau đó trực tiếp đem đầu vùi vào, say mê dùng mặt cọ cọ, không ngừng lăn lộn, chơi đến vô cùng vui vẻ, hoàn toàn đã quên mất sự tồn tại của thanh niên.
Beers còn chưa kịp nói xong: “……”
Công chúa: “………”
Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!
Công chúa nhịn không được ôm bụng cười.
Làm huynh giả vờ này, đắc ý này, ở trước mặt nàng không ngừng khoe ra này!
Cái gì luyến tiếc chứ! Cái gì dính người, cái gì nói sao cũng không chịu nghe!
Ha ha ha ha ha ha vả mặt đi!
Beers lấy lại tinh thần, nhìn thoáng qua công chúa.
Công chúa rụt rụt cổ, khụ một tiếng, lặng lẽ nhìn sang nơi khác, tiếng cười chậm rãi nhỏ xuống.
Hừ, chỉ biết uy hϊếp nàng…… Lại uy hϊếp nàng cũng vô dụng!
Oa, đại ca cứu mạng! Nhị ca thật đáng sợ…
………
Tinh Nhan bên trong cố gắng khống chế tay chân của mình, đừng cử động! Ngươi là người! Dừng lại! Khống chế biểu tình đi! Dừng lại!
Sau đó…… Cũng chả làm được gì cả.
Nàng hiện tại ở bên trong Hắc Long, biết được mọi thứ xung quanh nhưng hành động lại đa số là bản năng của thân xác này tự diễn ra.
Hắc Long cứ như là điên rồi, ở trong núi châu báu lăn lộn kêu gào.
Nhìn Hắc Long chơi đến quên trời đất, Beers sửng sốt một hồi, mới khống chế không được hừ một tiếng, “Tiểu bạch nhãn long!”