Công chúa tức khắc liền quên cả sợ hãi, “Giống cái?!”
Thanh niên cũng không có nhìn công chúa, chỉ lo chăm chú đánh giá con rồng đang nằm đằng kia, gật gật đầu.
Tinh Nhan vừa nghe thấy tiếng gọi kia thì móng vuốt liền cứng lại.
Nàng cúi đầu nhìn về thanh niên đang cười tủm tỉm, nhìn thế nào cũng cảm thấy tươi cười kia có chút lành lạnh, đột nhiên có một loại cảm giác chột dạ không biết từ đâu ra, làm nàng có chút trốn tránh nhìn sang chỗ khác.
Hắc Long lại dùng móng vuốt gom lại một đống vàng bạc lại đè dưới người, vùi hai móng vuốt hết vào trong mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, cứ cảm thấy giống như “Đang nɠɵạı ŧìиɧ thì bị vợ bắt được vậy …
—— đáng sợ.
Nhìn động tác nhỏ của Hắc Long, ý cười trong mắt thanh niên càng đậm.
——quá đáng yêu.
Công chúa thì không có thời gian chú ý bọn họ mắt đi mày lại.
Tuy rằng cùng nhị ca này quan hệ cũng không tính quá thân cận, nhưng cũng chỉ là do tính cách nhị ca quá xa cách, nhưng bọn họ là huynh muội ruột thịt, bản lĩnh của hắn nàng tự nhiên tin tưởng.
…… Cho dù không biết làm sao để xác định nhưng nàng vẫn tin tưởng.
Trái tim đang treo cao của công chúa cũng thả xuống một chút, tuy rằng tay chân còn có chút nhũn ra, nhưng có thể miễn cưỡng dùng tư thế lịch sự ngồi xuống.
Thanh âm có chút run, “Vậy là… Muốn đem chúng ta làm lương thực dự sao?”
“Không phải.” Thấy nàng sợ hãi như vậy, thanh niên khó có được mà quay đầu lại, trấn an vỗ vỗ đầu nàng, tuy rằng lực đạo cũng không ôn nhu gì cả.
Lúc đang sợ hãi nếu có người ở bện cạnh an ủi thì sẽ cảm thấy tốt hơn nhiều, cho dù chỉ là vỗ vỗ đầu. Công chúa cũng đỡ run rẩy hơn, đang muốn hỏi nữa thì lúc ngẩng đầu lên, lời muốn nói nhất thời nghẹn lại trong cổ.
Nhị ca nhà nàng đang nhìn chăm chú Hắc Long to giống như một ngọn núi nhỏ ở bên cạnh, nhưng trong mắt lại chứa đầy ý cười, gương mặt lãnh đạm cũng lộ ra nhè nhẹ ôn nhu.
“Nàng không ăn người.”
Công chúa dừng một chút, nàng nói không rõ đây là loại cảm giác gì, giống như là… một tầng khoảng cách vô hình của nhị ca với thế giới này đột nhiên biến mất, bỗng nhiên sinh động đầy sức sống.
Nói không rõ ôn nhu.
Công chúa đột nhiên càng an tâm.
Thanh niên không biết công chúa suy nghĩ cái gì, cũng không thèm để ý, quay sang đánh giá một chút, “Nàng thích châu báu trên người của muội đó, lấy xuống đi.”
Công chúa ngẩn người, có chút hoài nghi, nhưng vẫn là vội vàng đem châu báu gỡ xuống, “Ác…”
Hai chữ ác long vẫn là không dám nói ra, công chúa thật cẩn thận tìm cái cách gọi khác, “Vậy… Đại nhân thích châu báu?”
Chưa từng nghe nói qua nha.
“Muội không biết?” Thanh niên nhướng mày, thực rõ ràng có chút kinh ngạc.
Rồng đều thích châu báu và mấy thứ lấp lánh, đây không phải là chuyện tất cả mọi người đều biết sao?
“Biết cái gì?” Công chúa vẻ mặt mê mang.
Thấy vẻ mặt mê mang này, rõ ràng không phải nói dối, vậy hắn tại sao lại biết được…… Thanh niên ánh mắt hoảng hốt một chút, nhưng sau đó lập tức bỏ qua, không thèm để ý.
“Muội lấy xuống hết là được.”
“Vâng…” Tiểu công chúa tiếp tục gỡ xuống đống châu báu lấp lánh trên cổ.
Quả nhiên, sau khi đem châu báu trên người đều tháo xuống, tầm mắt nãy giờ vẫn luôn ở trên người nàng cũng đi theo dời qua.
Không có một chút lưu luyến nào.
Tiểu công chúa bẹp bẹp miệng, dứt khoát như vậy… thật không biết nên có cảm nghĩ gì…
................
Mà ở bên này.
Trong cung điện đang truyền ra một trận tiếng rống giận, “Đi tìm, nhanh đi tìm!”
Lúc đó sau một hồi binh hoang mã loạn, quốc vương được thị vệ nâng vào trong điện mới không ngừng ôm ngực khóc than, tức giận hét ầm lên làm toàn bộ người đi tìm tiểu công chúa.
Đột nhiên nghĩ đến cái gì, quốc vương tạm thời đè nén tức giận, cau mày phân phó cấp dưới, “Đi gửi tin cho vương tử của nước láng giềng..…”
Ông đã đáp đồng ý cùng nước láng giềng liên hôn, lúc này công chúa bị Hắc Long mang đi……
Quốc vương lại tức giận quăng ly.
Lúc này đại vương tử vẻ ngoài anh tuấn cũng đang cau mày đi tới đi lui trong phòng, vô cùng lo lắng thúc giục tâm phúc của mình đi tìm muội muội.
Có mẹ kế thì có cha kế, tuy phụ thân này đối với bọn họ kém hơn con nhỏ được mẹ kế sinh ra, nhưng cũng không tính là quá kém, chỉ là lần này tiểu muội cùng nhị đệ bị Hắc Long mang đi, không biết có hết lòng..……
Tuy rằng quốc vương cùng đại vương tử xuất phát từ tâm tư không giống nhau nhưng đều không từ bỏ tìm kiếm, nhưng kỳ thật, hai người đều không có ôm có quá lớn hy vọng.
Rốt cuộc Hắc Long trong truyền thuyết vẫn luôn là đại diện của tà ác.
Cho nên vài ngày sau lúc nhận được tin tức đều giật mình……
—— có tin tức nói, Hắc Long từng mang theo hai nhân loại xuất hiện bên cạnh rừng rậm Maya.
Cùng lúc đó, vương tử của nước láng giềng cũng thu được tin tức này.
Vương tử sáng ngời ánh mắt lúc này tràn đầy tức giận, rút kiếm ra, “Ta muốn đi cứu công chúa.”
Công chúa là vị hôn thê của hắn, về tình về lý hắn thân là dũng sĩ đều không thể mặc kệ, huống chi hắn còn đối công chúa rất ái mộ.
Dù cho công chúa thật sự đã…… Hắn cũng phải đi vì công chúa báo thù!
Nếu là công chúa còn không xảy ra chuyện, hắn càng muốn đi cứu công chúa trở về!
Thị vệ quỳ trên mặt đất, liên tục khuyên can, “Mong vương tử điện hạ suy xét lại.”
Vương tử thân phận cao quý, kẻ bụng dạ khó lường quá nhiều, không nói đến nếu là trên đường gặp phải kẻ ám hại, chỉ nói đến Hắc Long vô cùng mạnh mẽ, không phải vương tử có thể chống lại được, đến lúc đó quốc gia của bọn họ phải làm sao bây giờ?!
Vương tử vẫy vẫy tay, kiên định, “Không cần phải nói nữa, ta đã quyết định.”
Con đường của dũng sĩ là không lùi không tránh né, đón đầu tiến lên.
Vương tử lập tức hóa thân thành dũng sĩ, dẫn theo kiếm bước lên hành trình.……
………
Lúc này, trong rừng Maya.
Bên trong sơn động đã hơi tối xuống, có chút ánh lửa hắt ra.
Mỡ từ thịt chảy ra thỉnh thoảng nhỏ giọt vào đống lửa vang lên vài tiếng tách tách, ánh lửa chiếu sáng lên gương mặt thanh niên có vẻ vô cùng nhu hòa, hắn đang xoay miếng thịt trong tay đều đặn, tỉ mỉ rải gia vị, chậm rãi nướng lên, trông vô cùng ngon miệng.
Hương thơm mê người như là một cái móc nhỏ, không ngừng câu lấy sâu đói trong bụng.
Hắc Long lúc này có chút nóng nảy, đem đầu thò qua, chớp chớp đôi mắt to chờ đợi.
Thanh niên liền duỗi tay sờ sờ lên cái mũi kia, khẽ cười một tiếng, dỗ dành, “Đừng nóng vội, sắp được rồi.”
Động tác tỉ mỉ kia không biết là cẩn thận hơn lúc nướng cho mình bao nhiêu lần.
…… Tiểu công chúa không biết sao lại thế này, đột nhiên liền cảm thấy miếng thịt nàng cho rằng rất ngon trong tay… đột nhiên cũng không thơm nữa.
Công chúa hít vào một hơi, cầm lên gia vị không biết tên từ chợ ở gần đây đổi lấy, có chút nghẹn khuất bẹp bẹp miệng, tự rải lên mặt thịt một chút, sau đó hung tợn cắn một ngụm.
Nàng sẽ không thừa nhận thịt của mình không ngon bằng Hắc Long đâu!…
Rõ ràng đều do một người nướng!!
Người nọ trên huyết thống vẫn là nhị ca ruột thịt của nàng!!
Tác giả có lời muốn nói: Thanh niên: Huyết thống là cái gì? Mỉm cười.