Lại lần nữa trở lại thế giới hiện thực, thời gian ở đây vẫn chưa trôi qua bao lâu.
Tinh Nhan từ trên giường tỉnh lại, xoa xoa giữa mày, dường như đang suy tư điều gì.
Trong trí nhớ đã bắt đầu có một bóng dáng, chỉ là vẫn còn mơ hồ chưa rõ, càng muốn nhìn rõ ràng, liền càng bị sương mù che phủ.
Tinh Nhan lần này cũng không cố gắng đi suy nghĩa nữa, nhưng không khỏi mỉm cười, đôi mắt cũng sáng lên.
—— một ngày nào đó, cô nhất định sẽ nhớ rõ người kia.
Nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Cô không biết chính xác đã ở thế giới kia bao lâu, nhưng có thể khẳng định thời gian không hề ngắn, bở vì một thế giới trước đó có lẽ tài nguyên rất phong phú, 《 Phượng Niết 》 hai tầng đầu cần có dược liệu hỗ trợ đã đột phá, hơn nữa còn đột phá luôn hai tầng tiếp theo, khi trở về Phượng Niết đã là tầng thứ tư.
Phượng Niết càng về sau càng khó đột phá, nhưng hiện tại đã đạt tới tầng thứ năm, chứng tỏ thế giới kia lưu lại cũng khá lâu, chỉ là về sau sẽ càng khó khăn hơn.
Nhưng cũng có một chuyện đáng vui mừng chính là, Phượng Niết tầng thứ năm đã có thể tu luyện một ít kỹ năng.
Ví dụ như, vận chuyển linh hồn.
Linh hồn của người bị trúng thuật sẽ bị đưa đi trong một thời gian, tùy theo cấp bậc của người sử dụng, cấp bậc cao nhất có thể làm linh hồn đó vĩnh viễn bị lạc ở trong dòng thời gian đằng đẵng.
Còn có vài tác dụng khác.
Tinh Nhan tìm hiểu một lát thì tạm bỏ qua, bắt đầu ngủ một giấc.
Thời gian từng chút trôi qua, khi cô đã chìm vào giấc ngủ không bao lâu, một màn hình lớn bỗng nhiên xuất hiện lơ lửng giữa phòng, quả cầu màu trắng ở trong đang dần dần kéo dài, tuy rằng vẫn chưa hoàn toàn rõ ràng nhưng đã có thể nhìn ra được là bóng dáng của một người đàn ông.
Ngay sau đó bóng dáng kia bước chân ra, từ màn hình đi ra ngoài.
………
Tinh Nhan thức dậy thì cảm giác tinh thần rất tốt, nhưng cứ cảm thấy trong miệng có hơi khô rát một chút.
Cô không nghĩ nhiều, chỉ nhìn qua màn hình Group bao lì xì, “Điềm Điềm, đi thôi.”
Nhìn một lúc, đột nhiên có hứng thú duỗi tay đi chọc chọc quả cầu màu trắng kia.
Nó cũng không hề né tránh, còn thuận thế dính lên cọ cọ một chút.
Âm thanh lúc này cũng khác trước, dường như đang cười, “… Được.”
****
Trong truyện cổ tích ở phương tây, luôn có vài câu chuyện về ác long.
Không biết là nguyên nhân gì nhưng ác long luôn luôn coi trọng công chúa đáng yêu xinh đẹp, trong ngày công chúa thành niên sẽ đem công chúa cướp đi, nhốt ở trên tháp cao.
Sau đó, tất nhiên sẽ có dũng sĩ vượt qua gian nan hiểm trở đi tìm, đánh bại ác long cứu ra công chúa.
Công chúa cùng dũng sĩ cuối cùng hạnh phúc sống bên nhau.
Thật là một kết cục vô cùng tốt đẹp…… Ngoại trừ việc mình chính là con ác long xui xẻo kia.
Lúc Tinh Nhan mở mắt ra lần nữa lập tức cảm giác được có gió lớn đang thổi qua người mình, nàng bản năng nhìn xuống thì thấy một đám vật thể nhỏ xíu đang thét chói tai chạy tán loạn, đen nghìn nghịt lung tung tụ tập.
Thỉnh thoảng có một ít con dám cầm lấy dây thừng hay xích sắt gì đó trói chặt ngón chân của nàng.
“Bảo vệ quốc vương!”
“Cứu công chúa mau!”
Tinh Nhan hơi hơi sửng sốt, sau đó nhận ra mình hiện tại là ác long.
Được rồi, nàng quơ quơ đầu ngón tay cắt đứt đám dây kia, nghe bên tai không ngừng vang lên tiếng thét chói tai, có chút kỳ quái, nguyên thân sao lại muốn đem công chúa này cướp đi chứ?
Nguyên thân là giống cái đó…
Còn đang nghi hoặc đầy đầu thì nàng nhìn thấy người đang nằm trong móng vuốt, đột nhiên không khống chế được…
Lấp lánh! Sáng chói! Màu vàng!
Má ơi! Đẹp quá!
Lý trí của rồng Tinh Nhan giống như ong một tiếng, đã chịu thật lớn kí©h thí©ɧ, ánh mắt lúc này chỉ thiếu việc biến thành hai hình trái tim mà thôi, gần như khống chế không được bản thân, chỉ muốn duỗi trảo đi giật lấy.
Oa! Muốn liếʍ nữa!
Lóe sáng như vậy nhất định phải mang về!
Một tiểu Tinh Nhan khác lúc này đang im lặng nhìn con rồng si mê bên ngoài kia, yên lặng mà nhắm mắt lại.
…..… Mắt không thấy, tâm không phiền.
Tinh Nhan giật giật móng vuốt, cố gắng khống chế động tác của móng vuốt, đem tầm mắt nóng rực giống như chỉ muốn lột sạch công chúa thu trở lại, bay xuống thấp một chút, chuẩn bị đem công chúa trả về.
Sao có thể vì châu báu mà trực tiếp đem người bắt đi chứ?? Tinh Nhan không khỏi âm thầm lắc đầu, người sở dĩ là động vật bậc cao, là bởi vì bọn họ có thể tự suy xét, có thể khống chế bản thân.
Cho nên, chỉ cần trực tiếp lấy đi châu báu thì tốt rồi……
Nhưng nàng quên mất hiện tại bản thân cũng không phải người.
Tinh Nhan tự cảm thấy mình rất là thân thiện, nhưng mà đám người nhỏ bé trên mặt đất lúc này nhìn thấy không hề giống vậy.
Bọn họ chỉ nhìn thấy con rồng khổng lồ một thân tà ác màu đen, đem công chúa chộp trong tay, đột nhiên kích động vỗ cánh, tất cả dây thừng quấn quanh móng vuốt đều đứt đoạn, hung ác hướng tới bọn họ bay qua.
A……
Một đám người sợ hãi kêu to…
“Mau bảo vệ ta!” Quốc vương dáng người mập mạp liên tục lui về phía sau, dưới chân vướng một cái lập tức té ngồi ở trên mặt đất.
Tinh Nhan ngẩn người, ngay lúc nàng chuẩn bị đem công chúa trả về, tầm mắt liền nhìn thấy một thanh niên.
Giữa đám người xung quanh rộn ràng nhốn nháo hoảng loạn, chỉ có hắn an ổn bình tĩnh đứng đó, cứ như tình cảnh xung quanh đều không tồn tại, chỉ chăm chú nhìn nàng.
Nhìn một hồi, hắn đột nhiên bước lại gần quốc vương, đem viên minh châu rất to trên vương miện của quốc vương giật xuống, đặt ở trên người hắn.
Rõ ràng trên người hắn lúc nãy cũng không có vẻ gì thu hút, bây giờ cũng chỉ có một viên minh châu, nhưng trong mắt rồng Tinh Nhan lại thấy cực kỳ lộng lẫy.
Lý trí lại vèo một tiếng đứt đoạn.
Rồng Tinh Nhan tức khắc cái gì cũng quên, gào lên một tiếng, trực tiếp lao xuống qua bên đó, nhẹ nhàng ngậm lấy thanh niên kia lên rồi lại vèo một tiếng bay về phía chân trời.
Muốn đem người mang về trong ổ, bỏ trong núi vàng! Giấu đi!
Lại nhanh nữa, lỡ có người muốn cướp thì sao?! Rồng Tinh Nhan càng bay càng nhanh.
Ma công chúa lúc này đã tạm thời bị quên đi, chỉ có thể nghe vài tiếng hét thất thanh “Cứu công chúa nhanh lên!” càng ngày càng xa.
Còn thanh niên đang được an ổn đặt trong miệng rồng, lúc này đang nheo mắt nhìn minh châu trong tay, lộ ra mỉm cười.
………
Thực mau, rồng Tinh Nhan liền lướt qua núi cao, lướt qua con sông dài, chui vào một cánh rừng rậm rộng lớn.
Ở trước một ngọn núi héo lánh thì dừng lại sau đó mang theo hai người bay vào một sơn động.
Lúc này mới lưu luyến thu hồi móng vuốt.
Công chúa xinh đẹp bất ngờ bị thả ngồi ở trên một núi vàng bạc châu báu, nhìn về thanh niên đang đứng bên cạnh, gần như hét lên nhào qua, “Nhị, nhị ca!”
Tuy rằng trước kia cùng nhị ca này quan hệ cũng không thân cận lắm, nhưng lúc này công chúa làm sao còn suy nghĩ được nhiều nữa, vừa nhìn thấy người quen tức khắc oa một tiếng khóc lên.
“Khóc cái gì?” Thanh niên nhàn nhạt một câu, nhìn nhìn hoàn cảnh xung quanh, sơn động này rất lớn nhưng cũng rất trống trải, duy nhất có một thứ chính là vài ngọn núi thật to các loại đá quý vàng bạc ngọc thạch chồng chất bên nhau.
Lúc này Hắc Long đang nằm ở trên chỗ cao nhất, móng vuốt đem một đống báu vật gom lại dưới thân vòng lại, gom càng nhiều đôi mắt càng sáng, mà trang sức đá quý trên người công chúa tự nhiên là không hề tầm thường....…
Hắc Long vươn móng vuốt đi lấy đá quý trên người công chúa, quanh thân đều sắp nổi lên bong bóng hồng phấn say mê.
Dường như đã hoàn toàn quên hết những thứ khác.
—— bao gồm cả hắn.
Công chúa hoa dung thất sắc, kéo lại quần áo của mình: “… Không cần…”
Thanh niên nhìn trong chốc lát, ôn nhu mỉm cười, nhưng giọng điệu lại nghe ra khí lạnh vèo vèo.
“Hắc Long tiểu thư ~”
Công chúa một bên đang lo lắng trong sạch của bản thân, đang muốn sống chết chống cự:.....………
Câu cự tuyệt còn chưa nói xong đã bị nghẹn lại, cứng đờ như một tượng đá.
… Tiểu… Tiểu thư?!