Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Boss Luôn Thích Dán Ta

Quyển 4: Nữ hoàng và Nguyên soái "ghét nhau như chó với mèo" (xong)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Kỳ thật, dân chúng Đế quốc vẫn luôn cảm thấy hứng thú với một chuyện.

“…Trước tiên thử nghiệm ở tinh cầu thứ sáu trước, nhìn xem hiệu quả thế nào…” Nữ hoàng đại nhân đang đưa tay cầm tài liệu, dứt khoát quyết định gì đó, nguyên soái ngồi ở đối diện nghe vô cùng nghiêm túc.

Trong lúc đó, quan viên ở đây đang không ngừng phân tâm làm hai, một bộ phận chú ý vấn đề, một phần khác lại trộm nhìn hai người vài lần.

Quan viên dù sao cũng là dân chúng Đế quốc, nghi vấn trong lòng chỉ có thể càng nhiều chứ không hề ít hơn người dân bên ngoài.

Nhưng mà họ đều nhìn không ra gì cả……

—— rốt cuộc là, nguyên soái cùng nữ hoàng khi nào bắt đầu ở bên nhau?!

Mọi người suy nghĩ muốn vò đầu.

Lúc trước nữ hoàng làm theo kế hoạch ra chuyện ngoài ý muốn, nguyên soái khi đó hoảng loạn bạo phát, quan hệ của hai người mới bất ngờ không kịp phòng ngừa cho hấp thụ ánh sáng, lúc ấy tâm trạng của mọi người đều là……

Đầu váng mắt hoa, không dám tin tưởng.

Nhưng ngoại trừ cảm giác quá mức khϊếp sợ lúc đó ra, biểu hiện của nguyên soái lúc đó đã làm cảm động rất nhiều người, có thể toàn tâm toàn ý yêu, muốn đem người bảo vệ che chở trong lòng bàn tay, nhìn thấy người bị thương mà mất bình tĩnh, cho nên trên Tinh Võng dân chúng tiếp thu rất mau.

Sau đó là đối với đoạn tình cảm giống như truyền kỳ này rất tò mò.

Đặc biệt là khi tình cảnh của cả hai giống như vai nam nữ chính trong tiểu thuyết vậy, rốt cuộc là hai người yêu nhau làm bộ tương sát, hay là trong lúc tranh đấu mà vô tình yêu nhau? Bọn họ đánh nhau nhiều lần như vậy rồi, bình thường ở riêng như thế nào……

Ngay từ đầu mọi người suy đoán, bọn họ nhất định đã yêu nhau rất nhiều năm, mặt ngoài bất hòa đều là giả vờ, nói không chừng mỗi ngày buổi sáng đánh nhau, đến hoàng hôn liền hẹn hò bên nhau không chừng.

Nhưng mà mỗi lần bọn họ nói như vậy, Hoa Trạch trên mặt biểu tình đều là một lời khó nói hết.

Không phải hắn chưa từng hoài nghi như vậy, nhưng nguyên soái vốn là người tính cách lãnh đạm, cả ngày cùng bọn ngâm mình ở trong quân doanh, các người nói hẹn hò lúc hoàng hôn sao?! Mỗi ngày sau buổi chiều đại Ma Vương Lam Vực còn lạnh một khuôn mặt bắt bọn họ chạy vòng vòng sân kia kìa……

Có khả năng nhất đó là lúc nguyên soái biến thành tiểu hắc long, sớm chiều ở chung mà sinh ra cảm tình.

Mọi người ngẫm lại cũng có đạo lý, cấp dưới tâm phúc đề đã nói vậy, tuy rằng cảm thấy có chút thất vọng, nhưng dần dần cũng chấp nhận cách nói này —— hai người cũng không có ở bên nhau bao lâu, lúc nguyên soái tiến cấp bị thương, nữ hoàng mỹ nhân cứu anh hùng, sau đó bọn họ mới ở bên nhau.

Chỉ là sau khi quan sát một hồi, tất cả mọi người cảm thấy không quá đúng.

Hai người kia hoàn toàn không giống như là mới nhận thức một tháng đâu!

Mọi người nhìn nữ hoàng còn chưa cần nói hết, chỉ một ánh mắt mà nguyên soái cũng đã tự nhiên đem đồ vật đưa qua, một tháng sao có thể ăn ý thành như vậy?

Mới ở bên nhau gì chứ?!

…… Toàn nói nhảm.

……

Nữ hoàng cùng nguyên soái nhất định đã ở bên nhau rất lâu rồi, cái này nhất định là chân lý, đây là muốn lừa ai chứ?

Ha hả, đang khinh thưởng chỉ số thông minh của bọn họ đúng không.

Hoa Trạch nhìn những người khác không ngừng tự cho là đúng kia, quả thật tức giận đầy người.

Ngu ngốc!

Nhưng hắn không nghĩ tới, chút việc này còn không xong.

Cư dân mạng nghe ngóng được chân tướng là Hoa Trạch lừa gạt mọi người, không khỏi thở dài, thiếu tướng Hoa Trạch vì sao lại muốn gạt bọn họ chứ?

Ngoan cố Patrick Star: A a a a! Đây chính là yêu!

Đa số người xem đều không hiểu, nhưng một bộ phận fan tài giáo nào đó kéo dài hơi tàn lúc này giống như ăn trúng thuốc, kích động sắc mặt đỏ bừng.

Có thể vì sao nữa, chính là vì yêu!

Diễn đàn:

# không muốn tiếp thu bọn họ đã yêu nhau thật lâu, chính mình không có một chút cơ hội nào! T_T, quá đau lòng. #



# đường này tôi ăn được rồi! Hoa Hoa nhìn chằm chằm nhìn chằm chằm thật lâu! #



Không biết điểm nào chọc tới chỗ ngứa của dân chúng, vốn dĩ chỉ có một chút đóm than nhỏ của tà giáo còn sót lại đột nhiên nhiều lên, cháy lên thành lửa, hơn nữa không ngừng bị thổi to.

Tuy rằng đa số mọi người vẫn ủng hộ nữ hoàng cùng nguyên soái, nhưng nhóm tà giáo cuối cùng cũng có không gian sinh tồn, chậm rãi bò lên.

Chuyện này… quả thật đáng sợ.

Nghĩ đến bộ dáng nguyên soái đại nhân lạnh mặt đứng ở trước mặt hắn ……

Hoa Trạch lúc này đã không cười nổi nữa, khống chế không được mà run rẩy, nghiến răng nghiến lợi, “Rốt cuộc đám người này có thù oán gì chứ!”

Là ai hận hắn như vậy!

………

Nhưng nên tới cuối cùng vẫn tới, ngày hôm sau chính là họp hội nghị định kỳ của quân bộ.

Hoa Trạch đi tương đối trễ, lúc đi vào các quan quân khác đều sẽ lặng lẽ xem Hoa Trạch một cái, thậm chí mấy người Chu Chính cùng hắn quan hệ rất tốt, vừa thấy mặt hắn liền dứt khoát trực tiếp cười ngã ra.

Hoa Trạch sắc mặt càng đen.

Một đám bệnh tâm thần, bây giờ hắn có thể chạy không?…

Thực hiển nhiên, không được.

Lam Vực mặt vô biểu tình bước vào, nhìn chung quanh một vòng, rõ ràng ánh mắt rất bình tĩnh nhưng trong phòng hội nghị lại trong nháy mắt yên tĩnh xuống, mấy người Chu Chính đang cười đến nghiêng ngã cũng vội vàng ngồi thẳng eo.

Nguyên soái so với bình thường càng ít lời hơn, lời ít ý nhiều nói vài câu sau đó liền nhấc cổ của Hoa Trạch, vẻ mặt không nhìn ra gì…… Trực tiếp kéo ra ngoài.

Trên mặt cùng động tác một chút đều không hợp nhau.

“A....Lão đại...!”

Nghe giọng nói của Hoa hồ ly lúc này đã cao vυ"t, Chu Chính cầm đầu, thật vất vả banh mặt tức khắc phá công, không ngừng vỗ lên bàn cười ầm lên.

Ha ha, các fan làm quá tốt ha ha!

Hoa Trạch: “…………”

*****

Đem đầu sỏ gây tội đánh một trận, Lam Vực mới bình phục tâm tình một chút.

Sau đó nhanh chóng trở về nhà.

Hắn trước tiên sửa sang lại quần áo, đột nhiên dừng lại, suy nghĩ về một chuyện lúc trước thật lâu, chờ đến khi khí thế trên người thành công trở về trạng thái áp lực nặng nề, lúc này mới đi vào.

Quả nhiên, giống như hắn suy nghĩ, sau khi bước vào, Tinh Nhan liền buông văn kiện trong tay xuống, “Làm sao vậy?”

Lam Vực hơi mím môi, đem quang não đưa tới trước mặt cô, cũng không nói lời nào, khuôn mặt tuy không có biểu hiện rõ ràng nhưng trong mắt không giấu được ủy khuất.

Tinh Nhan nhìn một hồi, ôm lấy hắn, nhẹ giọng dỗ dành: “Đó đều là chuyện vui đùa mà thôi, em chỉ thích anh.”

Ở trước mặt đối phương, bọn họ không cần phải giấu giếm gì.

“Thật sao?”

Tinh Nhan kiên nhẫn: “Là thật.”

Hắn lập tức đi về bên giường, giữ chặt tay cô đặt ở trên ngực, “Ở cạnh tôi.”

Tinh Nhan buồn cười, biểu hiện như vậy đúng lý hợp tình đến vậy, cô hôn hắn một ngụm, dứt khoát đem công tác tạm thời gác lại.

“Được.”

……

Nếm được mật ngọt, Lam Vực một phát không thể vãn hồi, mỗi lần đều sẽ đứng trước tẩm cung điều chỉnh cảm xúc một lúc.

Thẳng đến ngày nọ.

Tinh Nhan vừa khéo có việc đi xem xét theo dõi ở hoàng cung, nhìn thấy được trong một tuần này, tên kia thể hiện ra khả năng biểu diễn xuất sắc, rất có thiên phú nha, rất tốt.

Thế giới đều thiếu hắn một cái cúp vàng rồi.

Nữ hoàng bệ hạ tính tình táo bạo xách roi lên, cuối cùng nghĩ gì đó lại thả xuống, cười ha hả.

Vào buổi tối.

Lam Vực lúc về nhà vẫn như cũ âm thầm điều tiết khí thế.

Lúc bước vào thì thấy thấy Tinh Nhan đang ngồi ở trên sô pha xem gì đó, cô nhìn qua hắn, im lặng một chút rồi đột nhiên cười đầy ẩn ý, “Về rồi sao, lại đây.”

Trên mặt mỉm cười ngọt ngào, không hề để ý tiếng roi hơi vỗ lên tay “Cùng nhau tự hỏi một chút nhân sinh.”

“…Cái gì?” Lam Vực đột nhiên rùng mình, nhìn chằm chằm sợi roi kia, cơ bắp không khỏi có chút căng thẳng, đột nhiên cảm thấy có chút dự cảm không tốt.

Đúng lúc này, hắn liến mắt một chút hình ảnh trên quang não.

—— tiểu hắc long đang lắc lư múa thoát y.

Quả thật sét đánh ngang tai.

Nguyên soái đại nhân nhìn tiểu long vô cùng dại dột trên màn hình, trong đầu đột nhiên chỉ cảm thấy…

—— Chơi lố rồi!!

Tác giả có lời muốn nói:

Nguyên soái đại nhân quỳ xuống đất: Tức phụ nhi, ta sai rồi!
« Chương TrướcChương Tiếp »