Quyển 4: Nữ hoàng và Nguyên soái "ghét nhau như chó với mèo" (15)

Vào xe bay.

Chuyển sang chế độ tự động điều khiển, Lam Vực vẫn luôn ôm Tinh Nhan trong lòng, trấn an vỗ phía sau lưng, muốn dỗ cô ngủ.

Chỉ là cảm xúc của hắn vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh.

“Lam Vực.” Tinh Nhan chỉ đành ngồi dậy, hai tay đỡ lấy mặt hắn, nghiêm túc nói, “Em thật sự không có việc gì, bộ dáng lung lay sắp đổ kia cũng giả.”

“Thật sự.”

Cô đem mọi chuyện lại nói một lần nữa, bao gồm cả việc đã sớm đoán được thân phận của hắn, bao gồm việc cô cùng bọn người Hoa Trạch hợp tác, cũng nói rõ hết thảy biểu hiện lần này.

Kiên nhẫn trấn an, “Không cần lo lắng, lần sau em sẽ cẩn thận hơn, được không?”

Gương mặt lạnh lẽo của Lam Vực vẫn không có biểu tình.

Về mặt lý trí, sau khi nghe xong hắn đã biết cô không gạt hắn, chỉ là, không nhịn được nắm chặt tay, tình cảnh cô đứng ở nơi đó, dưới đất đều trải đầy máu tươi, tùy thời ngã xuống… Quá chân thật.

Chân thật đến mức dù hắn rõ ràng biết đó là giả vờ, nhưng trong mắt cũng đã bị màu đỏ nhuộm đầy, nghĩ mà hoảng sợ, tự trách, cùng cảm xúc mất mà tìm lại vô cùng chân thật.

Cảm giác khổ sở đau đớn nhấn chìm hắn, giống như hắn đã từng chân chính trải qua.

Bọn họ đều muốn ép buộc hắn, đều muốn cướp người đi……

Tinh Nhan nhìn ánh mắt hắn lại lần nữa nhiễm đầy thô bạo, vặn vẹo, cô thật sự là không biết nói gì, thở dài một hơi, đưa tay tát một cái.

Bộp……

Cảm xúc âm u hung bạo của lam Vực mới vừa ấp ủ đến một nửa, đã bị một cái tát trực tiếp đánh lên đầu, ngây ngốc.

“Nhìn cái gì mà nhìn!”

“Động một chút liền hắc hóa, giỏi lắm đúng không!”

Tinh Nhan lập tức chống lên trán hắn, hư ảnh Cửu Vĩ Hồ chợt lóe lên, không thèm để ý trực tiếp nhảy vào bên trong biển tinh thần của hắn, đè lại kim long bên trong cũng đang ngơ ra.

Hai hồn thú tiếp xúc nhau, dưới thân đồng thời sáng lên, hiện ra đại trận khế ước, tinh thần lực giao hòa nhất thời làm hai người đều run rẩy một chút.

“Được rồi, dù sao nếu chết cũng sẽ kéo anh chôn cùng!”

Tinh Nhan vẫn còn đang táo bạo, uy hϊếp: “Tôi mẹ nó đang buồn ngủ, anh còn dám làm càn một cái nữa thử xem!”

Nói xong cô liền trực tiếp nhắm mắt lại, nằm dựa lên ngực hắn, thái độ rõ ràng không cho phép có ý kiến.

Trong đầu, trên người kim long cùng Cửu Vĩ Hồ đều đã có ấn kỷ của đối phương, lúc này từng con còn đang thỏa mãn, biếng nhác quăng quăng đuôi.

Lam Vực thật sự bị hành động sấm rền gió cuốn của cô sợ ngây người.

Thú hồn có thể xem như linh hồn của mình, thú hồn ký kết khế ước cũng tương đương với việc đem một bộ phận linh hồn liên kết với nhau.

Ngây người trong chốc lát, hắn chậm rãi bật cười.

Cô ấy chưa nói mình sẽ tuyệt đối không có việc gì, nhưng lại đang hứa hẹn, dù là sống hay là chết, hai người sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.

Lại làm hắn vô cùng an tâm.

Chết có là gì đâu.

Bọn họ là bạn lữ đồng sinh cộng tử, hắn có thể luôn ở bên cạnh, chỉ cần cùng nhau, thì bất luận là nơi nào cũng không còn quan trọng.

Nơi có người, mới là tốt đẹp nhất ấm áp nhất.

Tất cả mặt trái cảm xúc dễ như trở bàn tay tan biến, đáy lòng lúc này chỉ cảm thấy vô cùng ấm áp, mềm mại.

Ôm chặt người trong lòng, điều chỉnh một cái tư thế thoải mái hơn, cơ bắp trên người vốn dĩ còn chút căng thẳng cũng hoàn toàn thả lỏng, dù là gương mặt vốn cứng nhắc lạnh nhạt cũng không che được ôn nhu tràn ra.

Hắn hôn hôn lên trán người trong lòng, “… Được.”

Không khí căng thẳng bên trong xe cuối cùng tan đi, lúc này dường như cũng nhiễm đầy lưu luyến.

Cô không thích, hắn sẽ không như vậy nữa.

Tinh Nhan đang chôn trong ngực hắn lúc này mới chậm rãi mỉm cười, vốn dĩ là lấy cớ nhưng đột nhiên cũng rất muốn được nghỉ ngơi, nghe được hơi thở quen thuộc quẩn quanh, an tâm chìm vào giấc ngủ…

Có chút an tâm cùng ỷ lại chính cô cũng không nhận ra.

****

Trên Tinh Võng, dân chúng đều thấy được nữ hoàng cùng nguyên soái trở về, Hoa Trạch cùng quản gia luôn nhìn chằm chằm bên kia đương nhiên cũng biết.

Lúc xe bay còn cách một đoạn xa, Lam Vực đã nhìn thấy hai người đang cười tủm tỉm đứng đối diện nhau ở trước cửa hoàng cung.

Thói quen vài chục năm qua nói cho hắn, lúc này nên dừng lại, không nói đến bọn họ có khả năng đang có việc báo cáo, thì cũng nên xuống dưới chào hỏi một cái.

Nhưng nhìn Tinh Nhan đang ngủ say trong lòng, nguyên soái đại nhân luôn luôn lễ nghi chu toàn một giây cũng không có do dự, mới vừa nghĩ đến việc dừng lại đã bị vứt qua, dứt khoát lưu loát lái xe bay lướt qua hai người.

Lát nữa lại nói cũng không chậm trễ.

Xe bay mang theo gió thổi bay tóc của lão quản gia cùng Hoa Trạch.

Hai hồ ly một lớn một nhỏ lúc này mới nhìn sang đồ vật vừa đánh gãy bọn họ giao phong, vừa thấy rõ……

Hoa Trạch: “………”

Quản gia: “………”

Nhìn xe bay không thèm dừng lại chút nào, tươi cười trên mặt hai người cũng thành cứng đờ.

…… Gió thổi qua, liền tan.

........

Hai người lập tức nhanh chóng đuổi đến phòng ngủ của nữ hoàng, thì thấy nguyên soái đã an bày người trên giường xong, đang điều chỉnh độ ấm trong phòng, động tác vô cùng tự nhiên quen thuộc.

Quản gia giật giật khóe miệng, thật sự là thuần thục như ở nhà mình mà.

Nhưng thật ra Hoa Trạch, có thể là đã chết lặng, ổn định lại liền bắt đầu báo cáo tình huống hiện tại.

Lam Vực rốt cuộc là Đế quốc nguyên soái, ôn nhu trên mặt lúc này cũng rút đi, biến thành người cường thế bá đạo như bình thường, “Ừm.”

Lời ít mà ý nhiều, thẳng đánh trọng điểm, “Khống chế được kẻ núp phía sau chủ mưu chưa?”

“Vâng, kẻ ngoi lên đều khống chế.”

“Charl đâu?”

Hoa Trạch nhanh chóng bước theo hắn, trả lời vấn đề. “Chu Chính đang bao vây, Charl cũng không có động tĩnh gì.”

“Đã bao lâu rồi?”

“Khoảng chừng một giờ.”

Lam Vực mặt vô biểu tình, hơi cau mày: “Phong bế cảng.”

Hoa Trạch vẫn không có do dự gì, cũng không cần đưa ra nghi vấn, bước nhanh đi thực hiện mệnh lệnh.

—— Nguyên soái vẫn luôn là tín ngưỡng của bọn họ, không cần có chút nghi ngờ nào.

Lam Vực cũng đang suy nghĩ vài thứ, đi ra hai bước, đột nhiên ngừng lại.

Gật gật đầu với quản gia, “Nhan Nhan ngủ rồi, không cần quấy rầy.”

Không biết hắn suy nghĩ gì, lập tức thả ra hồn thú, kim long thân thể cao lớn trực tiếp vòng quanh giường lớn, mắt vàng rực rỡ lấp lánh, cảnh giác mà nhìn ra cửa.

Quản gia:……

Lão nhân nhìn thấy kim long đang hết sức cảnh giác kia, khóe miệng cứng đờ, thiếu chút nữa không nhịn được mà gào lên, dù là bệ hạ cũng là do ông đây nhìn từ nhỏ lớn lên, ai sẽ đi quấy rầy!

Nhưng Lam Vực căn bản không chú ý quản gia, lạnh mặt tiếp tục trở lại chính sự, xem xét bản đồ một chút, lập tức đưa ra một loạt mệnh lệnh, “Điều quân đoàn thứ ba đến pháo đài Versailles.”

“Quân đoàn số bốn đem vật tư đưa đi căn cứ Axiled…”

“Quân đoàn thứ sáu tùy thời đợi lệnh…”

Nếu theo như kế hoạch, Charl tất nhiên đã truyền tin tức về Liên bang, bên đó sẽ tranh thủ lúc hỗn loạn này mà đánh vào, kết hợp với tin tức quân đội ẩn nấp trước đó……

Một loạt mệnh lệnh truyền xuống, toàn bộ quân đội đều yên lặng di chuyển, Đế quốc lúc này giống như một cỗ máy to lớn, chuẩn bị chuyển động.

………

Lam Vực đuổi tới chỗ đang giam lỏng Charl, trực tiếp phá cửa xông vào, nhìn Charl trong phòng vẫn còn đang có ý định chào hỏi, hắn nhìn chằm chằm rồi trực tiếp duỗi tay chụp qua.

Phanh một tiếng, Charl trực tiếp vỡ thành từng mảnh, tại chỗ chỉ còn lại vài món quần áo.

Chu Chính lập tức cúi đầu, “Xin lỗi nguyên soái, là chúng tôi sai lầm.”

Lam Vực phất tay, “Không cần.”

“Thời gian ba ngày, cũng không cần cưỡng cầu.”

Liên bang cùng Đế quốc khai chiến đã là chuyện chắc chắn, lúc này chuyện quan trọng nhất là giành giật từng giây đánh Liên bang đến trở tay không kịp, còn Charl dù sao cũng chỉ là một người, đối với tình thế hiện tại cũng không có quá nhiều tác dụng.

Lãng phí binh lực cùng thời gian đi truy lùng mới không đáng.

“Vâng!” Chu Chính hành lễ rời đi.

Lúc này trên Tinh Võng dân chúng còn đang đắm chìm trong tin tức giữa hai người, thì có vài quan viên Đế quốc phát hiện cảng lớn đã lặng yên không một tiếng động đóng cửa.

Tuy rằng không biết tại sao, nhưng dù sao tín nhiệm đối với nguyên soái cùng nữ hoàng vẫn là rất cao, cũng không có kinh hoảng.

Chỉ là không ngừng suy đoán nguyên nhân.

Lam Vực cũng không kéo dài, sấm rền gió cuốn lấy thân phận Đế quốc nguyên soái triệu tập một hội nghị cấp bậc cao nhất.

………

Buổi chiều 6 giờ.

Bên trong hoàng cung.

Đang có rất nhiều quan viên cấp cao, ăn mặc chỉnh tề tiến vào.

Nhìn qua một vòng thì phát hiện, lần này dư ra rất nhiều chỗ trống.

Nhưng lại không phải bên quân bộ, nguyên bản nhóm quan chức bên quân bộ bị bắt đi điều tra đã được thả ra, vẫn giống như bình thường ngồi ở đây, mà nhóm trưởng lão lại thiếu đi không ít, lần này hành động sấm rền gió cuốn bắt được người đều thuộc phe thứ ba.

Dư lại mấy người phe trưởng lão cũng nhận ra, lúc này đang cụp đuôi, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.

Liếc mắt một cái thì có cảm giác phái quân bộ cùng phái nữ hoàng đang trầm mặc mà ngồi.

Không khí vô cùng kỳ lạ xấu hổ.

“Ha, ha ha, các người cũng tới sao.”

“Ha ha, tới rất sớm.”

Hai bên nhìn đối phương, cố gắng chào hỏi hai câu lại lâm vào xấu hổ.

Hai bên đều đánh tới đanh lui không biết bao nhiêu lần, kết quả nhìn lại, hai vị lão đại lại ở bên nhau.

…… Cái này........... biết nói gì bây giờ…