Quyển 4: Nữ hoàng và Nguyên soái "ghét nhau như chó với mèo" (14)

Ngay lúc tất cả mọi người đang dần tuyệt vọng.

Một tiếng gào rống chứa đầy phẫn nộ từ phương xa truyền đến.

Dân chúng đồng loại nhìn khắp nơi mới nhìn thấy kim long đang từ chân trời bay nhanh tới, giống như ánh sáng xuyên phá tầng mây, mọi người gần như vui đến phát khóc.

“Là hoàng phu là hoàng phu! Hoàng phu tới!”

“Bệ hạ kiên trì!”

“Thật tốt quá, bệ hạ được cứu rồi!”

Cách khá xa xa, Lam Vực còn đang trên bầu trời liền thấy được tình cảnh thảm thiết bên dưới, hai đồng tử vàng kim hoàng toàn dựng thẳng, chỉ cảm thấy phẫn nộ thô bạo xông thẳng lên, đôi mắt nháy mắt tràn ngập màu đỏ.

Nhan Nhan!

Kim long vô cùng to lớn che cả một vùng, mọi người chỉ cảm thấy không khí cứng lại, thú thân thế nhưng phản xạ mà run rẩy, kinh hãi muốn chết.

Giây tiếp theo, kim long vốn dĩ ở trên bầu trời cũng đã lướt xuống trước mặt.

Hai mắt đỏ ngầu nhìn thẳng vào Cửu Vĩ Hồ bên trong, không màng thứ gì mà gầm lên một tiếng dài, gió lốc nổi lên mang theo tiếng rít, thân thể cao lớn lập tức nương theo gió lốc, dùng hết sức lực hung hãn đánh vào trên màn phòng hộ.

Ầm một tiếng ——

Đất núi rung chuyển, màng phòng hộ giống như mảnh gương, bị đánh nát ra từng mảnh.

“Nát! Nát!” Các fans ngón tay có chút run rẩy.

Trong mắt Cửu Vĩ Hồ khó nén được kinh ngạc.

Lam Vực! Sao lại ở đây.

Kim long một giây đều không đợi được, gió lốc rít gào lại đột nhiên dịu xuống, ôn nhu đem Cửu Vĩ Hồ vây quanh, ngay sau đó phẫn nộ gào rống một tiếng, nhào qua đám hồn thú còn sót lại.

Chết!

Mở miệng thật to cắn lên thân hổ trước mặt, xé một cái thân hổ trực tiếp bị cắt thành hai khúc, máu chảy đầy đất.

Đều phải chết!

Đồng thời móng vuốt sắc nhọn bắt lấy một con rắn ba đầu, hung bạo cắm vào giữa hai đầu dùng sức vung ra, sinh sôi đem hai cái đầu xé xuống.

Chỉ còn một đầu rắn thê lương kêu rên, ở trên mặt đất lăn lộn.

Long trảo màu vàng còn đang tí tách nhỏ giọt máu tươi, hung ác tàn nhẫn giống như ma thần đến từ địa ngục, làm người vô cùng run sợ.

Toàn bộ đều phải chết!

Dân chúng ngoài Tinh Võng cũng không kịp lau nước mắt, lông tơ trên cánh tay đã đồng loạt dựng lên, thình lình đánh rùng mình.

Bọn học cảm giác như có khí lạnh từ sau lưng xẹt qua, lại cố tình cũng thấy cảm động đến ấm lòng.

Tình yêu thật sự khiến người ta điên cuồng.

Bọn họ chỉ đứng ngoài xem đã thấy như vậy, huống chi người ở ngay hiện trường.

Nhóm quân địch đã đổ mồ hôi lạnh đầy đầu, không dám tiến lên.

Đáng tiếc kim long hoàn toàn không có ý định bỏ qua.

Đôi mắt to trừng qua, cái đuôi thật lớn phía sau xoay một vòng rồi quét ngang qua, tiếng xương cốt vỡ vụn vô cùng rõ ràng, lúc nâng lên thậm chí còn dính chút vụn thịt.

—— không ai có thể thương tổn cô ấy!

Thẳng đến khi đối diện kẻ cuối cùng cũng hóa thành đống thịt, trong mắt đỏ ngầu của kim long mới giảm bớt một chút.

Nhưng dường như vẫn không thấy đủ, ngay sau đó ngửa mặt lên trời gầm dài một tiếng, một luồng gió lốc hiện ra cuốn lấy một đám thi thể nằm mặt đất, phịch một tiếng nổ tung tóe, không ngừng rơi xuống, trên mặt đất lúc này đã trải một thảm đỏ đầy máu.

Khiến người sởn tóc gáy.

Giống như đang nói cho mọi người biết, kẻ dám tổn thương cô ấy sẽ có kết cục gì.

Mọi người đối diện với đôi thú đồng hung tàn lạnh băng kia, trong lòng cũng không nhịn được run rẩy.

Nhìn hoàng phu hung tàn như vậy, cùng với cảnh tượng thảm thiết trước mặt, các fan cố gắng bình phục kinh hãi trong lòng, giờ phú này họ chỉ ghi nhớ thật sâu một điều —— không được cùng nữ hoàng đối nghịch.

Kỳ thật, có hoàng phu ở, ai dám chứ……

Lúc này cũng chỉ Tinh Nhan là có cảm nhận khác, thu lại Cửu Vĩ Hồ, cô nhịn không được mà nhìn chằm chằm kim long, ôn nhu trong mắt cũng sắp tràn ra……

Kim long thu hồi tầm mắt, nhìn thấy cô mỉm cười lập tức rống một tiếng lao qua.

Trước khi chạm vào người cô thì hơi dừng lại, ánh sáng phát ra chói mắt, khi mọi người lại lần nữa mở to mắt thì thấy một người đàn ông khuôn mặt lãnh khốc, đang vươn tay đem nữ hoàng bệ hạ của bọn họ ôm vào lòng.

Bàn tay không giấu được run rẩy một chút, ôm rất chặt, không ngừng hôn xuống.

Tựa như đang ôm lấy bảo vật bị mất mới tìm lại được.

Chỉ liếc mắt một cái liền nhìn ra được tình yêu sâu đậm cỡ nào.

Nhưng mà…

Nhóm người nhìn đến người đàn ông này gần như đồng thời làm ra một động tác -- xoa xoa đôi mắt.

Nhưng mà, vị hoàng phu vì nữ hoàng ngàn dặm bôn ba, thần trí điên cuồng!

Vị hoàng phu điên cuồng tú ân ái làm cho bọn họ ghen ghét không thôi!

—— là Lam Vực! Là Lam Vực đó, má ơi!

Chính là nguyên soái Lam Vực kia, người nghe nói cùng nữ hoàng hận không thể gϊếŧ chết đối phương!

Chính là nguyên soái lúc nào cũng lạnh mặt, nghe nói quan hệ đôi bên đều là ngươi chết ta sống!

Trong truyền thuyết trước đó hạ đòn sát thủ, mưu đồ gây rối, nguyên soái Lam Vực!

Má ơi!

Hai bên fans không lâu trước đó còn cắn xé nhau: “….....……”

Gào rống:

——Đi * nó cho nhau đối địch!

—— Đi * nó hạ sát thủ!

Ngay cả ba người Hoa Trạch trong lòng đã có chuẩn bị cũng bị nhà mình nguyên soái làm cho hốt hoảng, huống chi những người khác chưa từng nghĩ tới khả năng này.

Đội hộ vệ hoàn chỉnh chứng kiến một màn này cũng hốt hoảng hong gió, dường như đã hóa đá, vẫn duy trì các loại tư thế cứng đờ tại chỗ……

Trong lúc nhất thời, thế giới chỉ còn lại có tiếng gió không ngừng thổi qua.

—— thế giới có lẽ đã tạo ra một trò đùa vô cùng lớn cho bọn họ.

—— đáng sợ.

Tinh Nhan lúc này không rảnh lo cho bọn họ.

Đây chỉ là một kế hoạch dẫn xà xuất động mà thôi, cũng không phải thật sự có việc, bộ dáng lung lay sắp đổ kia cũng là giả vờ.

Lúc trước trên Tinh Võng đề tài chuyển biến quá nhanh cô liền biết có chút không đúng rồi, lần này Charl bởi vì bị theo dõi tương đối nghiêm khắc nên nguyên bản tình tiết hạ độc ở học viện cũng không có xuất hiện, nhưng Charl đối Đế quốc mang dã tâm rất lớn, sao có thể không có chiêu khác.

Thủ đoạn châm ngòi ly gián trên Tinh Võng xác thật nhìn qua rất tự nhiên, nhưng không có gì là không để lại dấu vết, tỉ mỉ tra xét một chút liền tra ra bút tích của Charl.

Tinh Nhan sau khi nhận được báo cáo liền quyết đoán cùng Hoa Trạch liên hệ, quyết định tương kế tựu kế, dựa theo Charl kế hoạch đi xuống.

Có chút sâu mọt bên trong Đế quốc cũng nên rửa sạch, vừa lúc nhân cơ hội này đem cả đám một lưới bắt hết.

Quân bộ cùng nữ hoàng mấy năm nay vốn chính là có ngoại địch nhất trí đối ngoại, không ngoại địch lẫn nhau ra tay tàn nhẫn, huống chi…… Hai người rốt cuộc là tàn nhẫn hay vẫn là tình thú… Thật mẹ nó khó mà nói.

Xuất phát từ này đó suy xét, Hoa Trạch lập tức đáp ứng.

Chỉ duy nhất không nghĩ tới chính là, Lam Vực tỉnh lại đúng lúc này, phản ứng cũng quá mức kích động.

“Không cần lo lắng, em không có việc gì.”

Tinh Nhan trong lòng vô cùng phức tạp, chỉ có thể một lần lại một lần lặp lại, nhẹ giọng an ủi hắn: “Em không có việc gì, thật sự không có việc gì, không cần lo lắng…”

Vô cùng kiên nhẫn.

Là cô không tốt, làm hắn lo lắng.

“…Thật… Không có việc gì?” Tiếng nói của hắn lúc này có chút nghẹn ngào.

“Thật sự không có việc gì.” Tinh Nhan kề trán sát vào trán hắn, ôn nhu lưu luyến, “Anh xem, vẫn tốt mà.”

Lúc này cảm xúc của hắn mới bình tĩnh trở lại chút một, nhắm mắt hít vào một hơi, buông người ra nhưng vẫn nắm chặt tay, chuyển qua đội hộ vệ còn đang cứng đờ bên kia.

Nhìn về đám người trước mặt, trong mắt còn có chưa rút đi điên cuồng, “Đem sự tình nói một lần.”

Nhóm người bị ánh mắt này kí©h thí©ɧ đến lạnh cả người, lúc này mới phục hồi tinh thần, trong lòng hết thảy cảm xúc tức khắc đều biến mất, chỉ còn lại kinh sợ.

“Lúc ấy, bệ hạ…”

Tinh Nhan cũng không ngăn trở hắn, tùy ý đội hộ vệ đội đem tình huống lúc đó đều nói ra, Lam Vực vẫn lạnh mặt mà nghe, nhưng bất luận bước đến chỗ nào đều một hai phải gắt gao dắt tay nữ hoàng bên cạnh, cùng lúc bình thường mở họp quả thực “Giống nhau như đúc”.

Ha, ha ha, cái quỷ.

Mộng ảo hà: Ha, ha ha! Tôi ăn hơi nhiều, muốn ngủ một giấc.

—— ngủ một giấc thì không mơ nữa.

Tiểu kê bánh ngô: Nha, đúng vậy, nắng quá chói.

—— phơi đến đầu váng mắt hoa.

Trên Tinh Võng, lúc mọi người lần nữa mở miệng lại ra ngoài dự kiến bình tĩnh, thế nhưng không hẹn mà cùng tránh đi vấn đề giữa nữ hoàng cùng nguyên soái, nhìn qua vô cùng bình tĩnh.

Ngoại trừ nói ra một câu mở đầu không ăn nhập đọan sau cùng ánh mắt hoảng hốt bên ngoài, thì cùng bình thường lui tới không có gì không khác biệt.

Bên này đội hộ vệ báo cáo càng lâu, Lam Vực khí thế càng lạnh băng, không khí căng thẳng áp lực, làm mồ hôi trên trán bọ họ cũng không dám rơi xuống.

Hộ vệ đội trưởng bắt đầu lông mi bất an run rẩy, nỗ lực căng thẳng giọng nói, từng câu từng chữ châm chước……

“Sau đó bệ hạ……”

Không biết hắn nói đến chỗ nào, khí thế trên người Lam Vực đột nhiên khống chế không được nặng lên, ánh mắt lại muốn lại lần nữa đỏ lên……

Một đám hộ vệ quả thực kinh hãi.

Tinh Nhan đột nhiên nắm lấy tay hắn, nhẹ giọng: “Lam Vực, em có có chút mệt.”

Khí thế cứng lại.

Ngay sau đó chậm rãi thả lỏng, hắn duỗi tay lần nữa nhẹ nhàng ôm người vào lòng, nhắm mắt: “…… Được.”

Thẳng đến hai người rời đi, hộ vệ đội trưởng mới mềm nhũn hai chân, thiếu chút nữa ngã lăn ra đất.

Suýt chút nữa cho rằng mình cũng muốn trở thành thảm đỏ rồi……

Cũng may… cũng may có bệ hạ……

Không có người cười nhạo hắn, ngay cả dân chúng trên Tinh Võng còn không thể tiếp thu tin tức, lúc này cũng trầm mặc.

Thật lâu, mới có người ra tiếng.

Tiểu khả ái: Kỳ thật, bọn họ rất xứng đôi.

Dù cho tất cả mọi người không dám tin tưởng, dù là thế giới này đều nói không có khả năng, cũng không ai có thể phủ nhận tình yêu giữa hai người.

Mỗi một hành động, mỗi một ánh nhìn giữa hai người đều là minh chứng tốt nhất cho yêu.