Quyển 4: Nữ hoàng và Nguyên soái "ghét nhau như chó với mèo" (12)

Tinh Nhan cũng thấy được tin tức trên Tinh Võng.

Mở ra quang não, cô đem tiểu kim long bỏ vào quyền hạn thứ hai, đem quang não chuyển qua hướng của tiểu long đang treo trên vai, cùng nhau xem.

Có lẽ người này bản tính chính là bá đạo, từ lúc đem Tinh Nhan vòng lên ngoài kia, tiểu kim long liền không thỏa mãn với việc chỉ quấn lên cổ tay, vừa tiến vào xe bay liền biến hóa lần nữa, biến lớn vài lần, một vòng một vòng quấn quanh trên người Tinh Nhan, đem cô quấn kín mít.

Lúc này hắn nhìn thấy trên Tinh Võng xuất hiện đủ loại bình luận, mắt vàng lập tức run rẩy, sáng lấp lánh, nhẹ nhàng đi cọ cô, trong lỗ mũi phát ra vài tiếng rầm rì thỏai mái.

Tinh Nhan mỉm cười, cũng chưa nói gì.

Chỉ là ghé sát vào hắn, yên lặng hôn lên mắt hắn, tất cả tâm tình đều không cần nói ra, ngọt ngào vẫn có thể truyền qua…..

Lúc này vô thanh thắng hữu thanh.

Cái hôn nhẹ nhàng dừng ở trên mí mắt, mềm mại, có chút ngứa, vẫn luôn ngứa đến đáy lòng.

Kim long toàn thân căng thẳng, tầm mắt dừng ở trên môi cô, rầm rì vài tiếng, thật cẩn thận liếʍ lên……

Cũng chính vì vậy, bọn họ cũng không nhìn thấy, trên Tinh Võng đề tài đã chuyển biến theo một hướng khác.

Không phải nói đến thái độ đối với đoạn cảm tình này, mà là không biết khi nào, đề tài càng sâu hơn.

Nếu có người đứng bên ngoài cẩn thận quan sát, liền sẽ phát hiện, hết thảy bắt đầu từ một tài khoản có tên nữ hoàng uy vũ khí phách bắt đầu.

Nữ hoàng uy vũ khí phách: Bất quá đột nhiên muốn biết, hoàng phu rốt cuộc là có bao nhiêu mạnh mẽ… Chỉ có một mình tôi để ý sao?

Tiểu khả ái một con: Thêm tôi một người, vừa mới…… Nữ hoàng hình như chỉ vuốt nhẹ lên vảy của hoàng phu liền bị thương, cấp bậc thú hồn của bệ hạ đã là SS cấp, cho nên… Hoàng phu rốt cuộc mạnh cỡ nào!

Bọn họ hình như chỉ là lơ đãng chú ý, thực mau liền có người phụ họa, vì thế càng có nhiều người chú ý tới chuyện này.



Độc vũ: Trên lầu hai thật là cẩn thận, tôi cũng chưa chú ý tới!! Vừa mới xem một lần nữa, thật đúng là má ơi!



Mưa xuân kéo dài: Ở hiện trường thổi ra một chút, đột nhiên liền nhớ tới lúc ấy tôi rõ ràng cách rất xa, vậy mà thiếu chút nữa bị dọa quỳ xuống. Đúng rồi, tôi là Hổ tộc.

Akihabara đồ:…… Nghe xong lầu trên nói, càng nghĩ càng thấy ớn, cho nên, hoàng phu rốt cuộc mạnh như thế nào?!

Mọi người lúc này đều kinh hãi phát hiện hoàng phu vô cùng cường đại, đúng lúc này nữ hoàng uy vũ khí phách lại lần nữa mở miệng nói chuyện, giống như là một fan nhỏ đang vì nữ hoàng kiêu ngạo.

Nữ hoàng uy vũ khí phách: A a a! Nữ hoàng cùng hoàng phu ở bên nhau, đánh khắp thiên hạ không địch thủ ~~



Tiểu khả ái một con: Ha ha ha ~ nữ hoàng cùng hoàng phu ở bên nhau, còn có ai có thể ngăn cản bọn họ ~~~

Quần chúng cũng bị hai người này đáng yêu lây nhiễm, đi theo bình luận không ngừng.

Nhưng một hồi liền có người cảm thấy không thích hợp.

Có người thật cẩn thận đưa ra một câu, phái nữ hoàng cùng nguyên soái vốn dĩ chính là thế lực ngang nhau, hiện tại hoàng phu xuất hiện… vậy……

Dư lại nói hắn không cần nói ra, nhưng cũng đủ để mọi người hiểu rõ ý tứ này.

Mấy người trong quân bộ luôn chú ý tin tức trên Tinh Võng tức khắc nghiêm mặt, lập tức đem tin tức đưa lên trên.

Vài cấp dưới của Hoa Trạch nhanh chóng mở ra video thông tin, giọng điệu cẩn thận lại nôn nóng, “Thiếu tướng, vừa mới nhận được tin tức, hoàng phu của nữ hoàng đã xuất hiện, bước đầu phỏng đoán thú hồn cấp bậc tuyệt đối vượt qua 3S…”

Mà nguyên soái hồn thú cấp bậc là 3S-, ý tứ của cấp dưới rất rõ ràng, hoàng phu xuất hiện khả năng sẽ đánh vỡ cân bằng giữa bọn họ cùng nữ hoàng, có cần tiên hạ thủ vi cường hay không.

Chỉ là ba người Hoa Trạch càng nghe, trên mặt biểu tình liền càng quái dị, đầu váng mắt hoa một hồi, tuy rằng vẫn không dám tin tưởng, nhưng lý trí lại nói cho bọn họ, việc không có khả năng nhất chính lại có thể là sự thật.

Bởi vì hành động giải cứu nguyên soái, cuối cùng bị nguyên soái chính mình phá hỏng cũng thôi đi, lại còn nhảy ra một tin tức hoang đường như vậy.

Đúng, là có hoàng phu.

Nhưng mà hoàng phu…… Khả năng chính là nguyên soái đó.

Thế giới quan của bọn họ gần như sụp đổ, sắc mặt không ngừng xanh trắng biến hóa, sợ tới mức cấp dưới đều ngậm miệng.

Tất cả mọi người đều nhận đinh phái của nguyên soái đang ngậm đắng mà chịu.

Ngay cả chính quân bộ bọn họ cũng cho là như vậy, ngoại trừ ba người Hoa Trạch đang bắt đầu điều chỉnh lại tam quan.

Mấy ngày nay nhóm người Hoa Trạch không lộ diện càng gián tiếp chứng minh suy đoán của mọi người.

Trong góc nào đó, có người đang bí ẩn nói thầm, khóe miệng không giấu được ý cười, “Chờ một chút, lại thêm ít lửa.”

Còn chưa cháy đủ, khi đã tuyệt vọng thì mới có thể bùng nổ mạnh mẽ, lúc này vươn tay ra mới có thể thu hoạch được nhiều ân huệ.

Vài ngày sau.

Một phái của Lam Vực có một quan chức bị bãi miễn, thay đổi là một người bên phái hoàng thất.

Rõ ràng chỉ là một quan chức nho nhỏ, nhưng lại vào ngay lúc nhạy cảm này, trong mắt những người sáng suốt thì đó mới chỉ là khúc nhạc dạo, nữ hoàng bắt đầu đối phó với phái của nguyên soái.

Trên Tinh Võng, tin tức nữ hoàng cùng hoàng phu đã không bao nhiêu người chú ý, lúc này quần chúng gần như chia làm ba bên.

Một bộ phận là duy trì chính trị đánh cờ, cho rằng vốn dĩ hai phái đều rất có năng lực, thắng làm vua thua làm giặc, huống chi chỉ có một phái càng làm cho mệnh lệnh thông suốt thống nhất, lúc này một bộ phận duy trì nguyên soái cùng nhóm duy trì nữ hoàng bắt đầu xé lên.

Một khác bộ phận lại kêu gọi nguyên soái cùng nữ hoàng nhất trí đối ngoại, không cần nội đấu, có sức lực này không bằng lấy ra dỗi Liên bang.

Cuối cùng một bộ phận người cũng không quá quan tâm loại sự tình này, rốt cuộc, nguyên soái cùng nữ hoàng đều đối với dân chúng giống nhau, phái nào lên nắm quyền đều đối tốt với dân chúng.

Nhưng đã đến tình trạng này, ai cũng biết, hai phái đã không thể ngừng nghỉ..

Quả nhiên, không bao lâu, bên phái Lam Vực từng người từng người bị vướng vào điều tra, tạm dừng công vụ, từ quan viên bên phái hoàng thất tạm thời thay thế.

Nói là tạm thời, nhưng ai cũng hiểu nếu không có bất ngờ gì xảy ra, cái này tạm thời sẽ sớm đổi thành chính thức.

Phái Lam Vực đã lâm vào hoảng loạn, bị dồn vào hoàn cảnh vô cùng khó khăn.

Ngay lúc này, có người đưa ra thiệp mời cho Lam Vực.

Chỉ là gần nhất phủ nguyên soái do ba người Hoa Trạch trông coi, Hoa Trạch lựa chọn kéo dài.

Một lần kéo dài tới hai ngày sau, phái Lam Vực chỉ còn vài người.

Cũng đúng vào ngày này, hoàng cung.

Sắc trời tờ mờ sáng, trên giường lớn, kim long lúc này đang dùng kích thước hơi lớn, đem một người vòng lên giữa bụng mềm mại, cái đuôi nhẹ nhàng quấn lên hông.

Hôm nay là một ngày đặc biệt, ngàn năm trước địa cầu hủy diệt, nhân loại bất đắc dĩ bước lên phi thuyền chạy trốn, vì để cảnh tỉnh chính mình, đem ngày này định ra làm ngày Cảnh Tỉnh.

Nữ hoàng trong hôm nay, cần phải tự mình trồng xuống ít nhất mười cây xanh.

Việc này rất mệt… Lại ngủ một hồi đi.

Hai mắt vàng lẳng lặng nhìn chằm chằm người đang ngủ say, chuyên chú mà mềm mại, tựa hồ đã nhìn thật lâu.

Đúng lúc này, dưới cằm của kim long, một miếng vảy đen cuối cùng —— nghịch lân đột nhiên lỏng ra, rơi xuống trên giường, trong nháy mắt Tinh Nhan mở mắt ra, nhìn thấy long thân phát ra một trận ánh sáng.

Sau khi ánh sáng biến mất, trên giường lộ ra hai bóng dáng, một người đàn ông có vẻ lạnh lùng sắc bén, cùng một tiểu kim long hơi hư ảo.

Người này mặc quân trang màu xanh lục, cho dù nằm ở trên giường, cũng tản ra khí thế bá đạo lãnh khốc.

—— Đế quốc nguyên soái, Lam Vực.

Hắn mở mắt ra, bình tĩnh nhìn chung quanh một vòng, bất quá vài giây, khuôn mặt vẫn lạnh băng bất động nháy mắt lại bắt đầu hiện ra vô số cảm xúc, cứng đờ, quái dị, không dám tin tưởng, xấu hổ, cuối cùng mới bình tĩnh trở lại, tầm mắt rơi xuống người đang nằm bên cạnh.

Tinh Nhan cũng không nói lời nào, chỉ là nhìn hắn.

Khóe môi khẽ nhếch lên, tựa hồ nhìn thấy việc gì đó vui sướиɠ, thỏa mãn mà vui vẻ, làm người hận không thể làm cô vĩnh viễn luôn cười như vậy.

Lam Vực nhìn nhìn, trong ánh mắt liền nổi lên ý cười.

Ngay sau đó ý thức được chính mình đang nghĩ gì, nháy mắt cứng đờ, phản xạ có điều kiện bật dậy lùi xa, nhìn chằm chằm người trên giường, thoạt nhìn hờ hững mà lạnh lẽo.

Lúc này tiểu kim long cũng mở mắt ra, vừa thấy Tinh Nhan thì đôi mắt liền sáng rực, vèo vèo quăng đuôi, rung đùi đắc ý trực tiếp nhào tới.

Lam Vực tức khắc khí lạnh bốn phía.

Tinh Nhan nhìn hai người biểu hiện hoàn toàn khác biệt, đột nhiên mỉm cười, nhướng mày, “Hoàng phu, làm sao vậy?”

Lam Vực cứng đờ, buột miệng thốt ra, “Hoàng phu cái gì, tôi mất trí nhớ.”

“……??”

Tinh Nhan thiếu chút nữa cười ra tiếng, nhưng sợ hắn thẹn quá thành giận chỉ đành cố gắng banh mặt, hôn hôn lên tiểu kim long đang cọ lại đây, “…… Mất trí nhớ?”

Ha! Ha ha ha!

Lam Vực:………

Hắn nhìn xuống tiểu kim long không biết xấu hổ kia, mặt vô biểu tình, gật đầu.