Quyển 4: Nữ hoàng và Nguyên soái "ghét nhau như chó với mèo" (9)

Cùng lúc đó, Tinh Nhan ở bên này.

Trừ bỏ tiểu hắc long đang cáu kỉnh thì buổi gặp mặt hôm nay vẫn là rất là “tốt đẹp”.

Hai bên đều trong lòng biết rõ ràng một ít việc, duy nhất ra ngoài dự kiến là Charl chủ động thỉnh cầu cho người hướng dẫn du lịch ở Đế quốc, để cho Đế quốc làm hết lễ nghĩa của chủ nhà, tựa hồ hoàn toàn không nhìn thấy khắp nơi phòng bị.

Tinh Nhan cũng thuận theo đáp ứng, trực tiếp để Hoa Trạch thiếu tướng làm dẫn đường.

Charl cũng không có lộ ra chút nào bất mãn, từ đầu tới cuối đều tươi cười cao hứng, thoạt nhìn rất là vui vẻ với quyết định này.

Chỉ có trở lại nơi nghỉ tạm, sắc mặt mới nháy mắt trầm xuống.

Hắn vốn là lấy lui làm tiến, không nghĩ tới nữ hoàng sẽ phái ra Hoa Trạch, Hoa Trạch quá mức khôn khéo, có vẻ kế hoạch phải dời lại một chú....

.........

Vài ngày trôi qua.

Đoàn người của Charl quả nhiên không hề làm gì, ngoại trừ cùng Hoa Trạch đi dạo, tham quan Đế quốc học viện cùng một ít địa danh nổi tiếng.

Sau đó tỏ vẻ thực thưởng thức không khí của Đế quốc học viện, hy vọng trong khoảng thời gian này có thể ở bên trong, trải nghiệm một chút.

Hoa Trạch đương nhiên đồng ý.

Cấp dưới cũng đưa lên bao cáo hằng ngày: “Buổi sáng 8 giờ, Charl một mình ra cửa, đi đến cơ giáp ban ba cùng bọn họ đi học, trong lúc đó có cùng một học sinh bắt tay…… Buổi chiều 2 giờ 34 phút, Charl trở về, vẫn chưa ra ngoài.”

“Nhưng trên máy theo dõi thú năng của chúng ta phát hiện có năng lượng dao động.”

Hoa Trạch gật đầu, “Không cần thả lỏng, tiếp tục nhìn chằm chằm hắn.”

Nếu Charl đã nói ra không muốn tham quan, chỉ muốn ở trong học viện hưởng thụ một phen, Hoa Trạch tự nhiên không thể lại đi theo, vậy quá mức trắng trợn.

Nhưng giám thị vẫn là sẽ không thiếu.

Chu Chính ngồi bên cạnh uống một ngụm trà, đánh giá, “Thủ đoạn không thấp.”

Nếu không phải dùng máy theo dõi thú năng, không chừng tất bọn họ đều sẽ không chú ý tới Charl có chỗ nào không bình thường.

Rốt cuộc hai bên đều biết người của đế quốc hướng dẫn du lịch cũng là đang giám thị, người bình thường luôn là cho rằng, có thể chủ động làm người giám thị, nếu không phải ngốc bạch ngọt thì là nói lên hắn làm việc chính đáng không sợ gì, hai loại khả năng này đều sẽ làm người không tự giác hạ thấp phòng bị.

Tiếp theo bằng biểu hiện trong mấy ngày sau cũng sẽ tiếp tục tiêu giảm đi sự phòng bị đã không còn nhiều.

Đáng tiếc ngay từ đầu bọ họ đã biết hắn che giấu năng lực hồn thú, đã có phòng bị, như vậy biểu hiện của hắn càng bình thường càng chắc chắn được đang ấp ủ âm mưu to hơn.

****

Thời gian từng chút trôi qua.

Không khí trong quân bộ cũng càng ngày càng khẩn trương áp lực.

Một bên là đến gần hội nghị giao lưu, lại xác định Liên bang đang âm mưu gì đó, có chút áp lực, về mặt khác chính là không tìm được một chút tung tích của nguyên soái.

Bọn họ xác thật hoài nghi tiểu hắc long kia chính là nguyên soái, nhưng trước khi không chắc chắn cũng không thể buông tâm, nếu không phải đâu?

Nếu không phải, lâu như vậy còn không có tung tích, vậy……

Vài người nhịn không được nôn nóng.

Vài người đơn giản vẫn luôn canh giữ ở viện nghiên cứu, chờ đợi kết quả, kỳ thật chỉ cần xác định một câu phía sau mà thôi, chỉ cần xác định rồng có thể từ Huyền Thiên hắc mãng hóa thành, vậy gần như đã chắc chắn tám chín phần rồi.

Thực mau, thời cơ này liền đến.

Ngày 18 tháng 9.

Giao lưu hội nghị rốt cuộc diễn ra.

Cũng chính là ngày này, viện nghiên cứu rốt cuộc dịch ra mấy chữ sau.

Đào Kỳ cũng không tham gia hội nghị, thời khắc canh giữ ở viện nghiên cứu, xem một đám người mê mẩn tranh luận không thôi, còn có đoán mò, cuối cùng mới định ra ý nghĩa của vài chữ sau.

Bất chấp cái gì, Đào Kỳ dứt khoát từ bọn họ trong tay đoạt lấy báo cáo, mở ra xem.

Không nhiều lắm, chỉ có một câu.

“Có loài hóa thành rồng, năm trăm năm thành giao, giao ngàn năm hóa thành rồng……”

Xem xong một câu, tức khắc hưng phấn xông thẳng đỉnh đầu.

Quả nhiên, loài khác cũng có thể hóa thành rồng, giống như giao!

Trùng hợp hắn biết, Huyền Thiên cũng thuộc về một loại giao!!

Như vậy nhiều trùng hợp ở bên nhau, hắn gần như đã có thể xác định, tiểu hắc long kia chính là nguyên soái không sai!

Nhưng là chớp mắt, hắn lại nghĩ đến thứ khác.

Nguyên soái không trở về khẳng định là xảy ra vấn đề, mà hiện tại lại ở bên người nữ hoàng ……

Lỡ như, lỡ như bại lộ thân phận……

Càng nghĩ càng hãi hùng khϊếp vía, Đào Kỳ mặt trầm xuống, lập tức muốn trở về thương lượng chuyện này.

Không thể đợi nữa, bọn họ phải mau chóng đem nguyên soái cứu trở về.

Nhưng hắn còn không kịp nghĩ tới nên làm thế nào, liền cảm thấy trên mặt chợt lạnh.

Bị một đám tinh thần lão nhân phun đầy mặt, muốn khóc không thể khóc, cả khuôn mặt đều vặn vẹo.

Thật vất vả chạy ra ngoài, hắn tùy tay lau lau mặt, cũng bất chấp cái gì, vội vàng gửi kết quả cho mấy người kia.

Chỉ là Hoa Trạch lại không kịp nhìn thấy, thân là thiếu tướng, hắn trước mắt còn đang ở sân thi đấu giao lưu.

Cùng nữ hoàng không giống nhau, ngày đầu tiên thi đấu nữ hoàng cũng không có tham dự, giao lưu hội chia ra thành thi đầu cá nhân, thi đấu đoàn đội cùng với bắt chước chiến trường diễn tập.

Nữ hoàng chỉ cần ở ngày cuối cùng tham dự mà thôi, đến trao cúp kỷ niệm, tỏ vẻ đối với quan hệ hai nước rất xem trọng.

Hoa Trạch lại làm người phụ trách chủ yếu của lần này, mỗi ngày đều phải đến xem.

Trên Tinh Võng tất cả mọi người cũng đang xem video hiện trường.

Nhà ta lão công thiên hạ đệ nhất: Hoa Trạch thiếu tướng quá đẹp trai! Bất quá lần này Liên bang rốt cuộc là do một soái ca dẫn đầu, mắt đào hoa chính là sở thích của tôi.



Nghi gia hệ mỹ nữ: Đáng tiếc nguyên soái không có tới T_T! Nguyên soái đại lão mới là thật soái, 360 độ không góc chết! Kia khí phách…



La sâm bác cách: Không biết nguyên soái ngày thứ ba có thể tham gia hay không, muốn cho nguyên soái trao giải……

Ăn trấu cám con thỏ: Trên lầu đừng nghĩ, đã quyết định nữ hoàng bệ hạ ngày thứ ba trao giải, cảm thấy nguyên soái…… Khả năng sẽ xuất hiện sao?



Tiểu ca ca:… Sẽ không.

Một tuổi một khô khốc:… Sẽ không.

La sâm bác cách:… Sẽ không.



Nữ hoàng bệ hạ cùng nguyên soái cùng lên đài trao giải cái gì…… Đại khái chỉ có ở trong mộng có.

Tinh Nhan nhìn làn đạn, đột nhiên búng búng sừng của tiểu hắc long một chút, có chút buồn cười.

Ngay sau đó liền bị tình hình trên sân hấp dẫn, thi đấu đã bắt đầu.

Trên sân thi đấu.

Một con liệp báo màu đen cảnh giác khom người, răng nanh sắc bén như ẩn như hiện, nhìn chằm chằm đối thủ vận sức chờ phát động.

Bọn họ thi đấu cũng không phải thi đấu cơ giáp, cơ giáp đúng là có, thậm chí trên chiến trường mỗi một chiến sĩ đều sẽ mang theo một cơ giáp.

Nhưng bởi vì người dân tinh tế thức tỉnh thú hồn, giỏi về tác chiến, thú hồn năng lực phi thường cường đại, thậm chí người có thú hồn đủ mạnh một móng vuốt cào xuống có thể cào nát phi thuyền, cũng so cơ giáp càng thêm linh hoạt, cho nên khi chiến đấu đại bộ phận chiến sĩ đều sẽ cùng thú hồn hợp thể, cơ giáp cũng vì vậy mà trở thành một loại dự bị.

Lúc này trên sân thi đấu là một con liệp báo cùng một con sói, không khí áp lực mà khẩn trương.

Trên tinh võng, người xem cũng bắt đầu lo lắng đề phòng.



A ba không cần uống thuốc: A a a a! Cố lên cố lên cố lên cố lên cố lên!



Đỉnh tháp hủy đi tháp: Mạnh quá mẹ ơi!



Lão tử từng vòng chạy: Tim đập 184……



Tinh Nhan vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người tinh tế chiến đấu, tương đối mới mẻ, hơn nữa thân thể này có tính cách bạo lực, đối với chiến đấu loại này rất là hứng thú, xem đến nhiệt huyết sôi trào hoàn toàn chăm chú, hận không thể hiện tại liền đi đánh một trận.

Tiểu hắc long bên cạnh lại không cao hứng.

Trẻ nhỏ đều cần người chú ý, nó ở bên cạnh cô lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy lực chú ý của cô hoàn toàn không ở trên người nó.

Nhịn một hồi, cuối cùng vẫn là không nhịn được.

Xẹt.. kéo… Trên quần áo xuất hiện hai dấu vết.

Tiểu hắc long cả kinh, móng vuốt vừa mới làm chuyện xấu bỗng nhiên thu trở về, ánh mắt cũng bắt đầu vô tội.

Chỉ là đợi một hồi, phát hiện người bên cạnh vẫn không động tĩnh, tầm mắt căn bản là không có rời tinh võng, ánh mắt vô tội đã bảo trì không được nữa, tức giận ngao một tiếng.

Một móng vuốt cào lên.

Nguyên bản quần áo đang có hai vết thực mau rách ra thêm một đoạn, lộ ra da thịt trắng nõn bên trong.

Trên Tinh Võng, liệp báo đang nhảy dựng lên, đè chặt sói xám, răng nanh mở ra, mắt thấy liền sắp đến đoạn kết.

Tinh Nhan trấn an vuốt ve lưng tiểu hắc long một chút, tiếp tục nhìn xem.

Tiểu hắc long lập tức tiêu xuống, lắc lắc cái đuôi, không tự giác ở trên người Tinh Nhan cọ cọ lên, đôi mắt hưởng thụ mà khép hờ.

Xem đi, vẫn là sờ nó tốt hơn.

Chỉ là lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy tầm mắt cô vẫn hoàn toàn không ở trên người nó, phẫn nộ tột đỉnh……

Vèo một tiếng nhảy đi ra ngoài.

Nó muốn rời nhà trốn đi!

Đừng ai ngăn cản, tức phụ nhi đều không cần nó, nhất định phải rời nhà trốn đi!

Tinh Nhan sau đó đều không nhìn thấy tiểu hắc long chạy vào quấn người, đến giữa trưa ăn cơm, hương vị lượn lờ dâng lên, lại chậm chạp không thấy tiểu hắc long chảy nước miếng trở về.

Tinh Nhan cau mày, cảm giác được một chút không đúng, lập tức đứng lên tính toán ra ngoài đi tìm.

Vừa mới cất bước đi ra ngoài, liền dừng lại…

Tinh Nhan nhìn thấy tiểu hắc long đang nấp trên một cây cột cách trước cửa không xa, hơi nhẹ nhàng thở ra, “Đang làm gì đó?”

“Còn không vào sao, không định ăn cơm sao?”

Tiểu hắc long nhìn cô một cái, nghiêm túc rống lên một tiếng, “Ngao! ~”

—— đừng cùng ta nói chuyện!

Lại phẫn nộ ngao một tiếng.

—— ta đang rời nhà trốn đi!

Nó rất là kiên cường, nói rời nhà trốn đi, chính là thật sự rời nhà trốn đi.

Tinh Nhan nhìn nhìn khoảng cách từ tiểu hắc long đến cửa, bất quá hơn một mét mà thôi: “………”