Quyển 4: Nữ hoàng và Nguyên soái "ghét nhau như chó với mèo" (7)

Tiếng nước tí tách không ngừng vang lên trong phòng tắm.

Dòng nước lướt qua bả vai trắng nõn, chảy xuống phần bụng bằng phẳng, lại đến hai đùi thon dài, cuối cùng trượt xuống ngón chân.

Thân thể ở thế giới này có ngũ cảm rất tốt, đặc biệt là cảnh giới cao giống như Tinh Nhan hay Lam Vực, nếu đã muốn nghe thì cửa phòng bình thường là không ngăn được.

Nhưng Tinh Nhan chưa từng nghĩ đến, tiểu hắc long bên ngoài kia lại có thể đáng khinh đến vậy.

—— Ầm…

Cửa phòng tắm bằng vật liệu nano cứng rắn bị đánh vỡ, nháy mắt bị chọc thủng một lỗ không nhỏ, tiểu hắc long cũng bẹp một tiếng quăng ngã vào trong.

Có lẽ ngã choáng váng, vẻ mặt vô tội giống như không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ là đáy mắt không nhịn được mà lóe lên chút đắc ý.

Lập tức nâng đầu lên.

Nhìn đến ngón tay thon dài đang thong thả buộc lại đai lưng, áo ngủ mềm mại đã bọc lại thân người, chỉ lộ ra hai cẳng chân trắng nõn còn đang vươn chút bọt nước.

……… Tiểu hắc long trợn tròn mắt.

A! Sao lại nhanh như vậy! Nó còn chưa được ngắm đâu?!

Tinh Nhan nhướng mày nhìn nó, “Rất đáng tiếc?”

Tiểu hắc long vừa nghe, vội vàng banh mặt, ánh mắt mê mang vô tội nhìn cô.

“Ngao ngao…”

—— tức phụ nhi đang nói gì nha?

Tinh Nhan vuốt mái tóc ướt đẫm ra sau, trực tiếp nắm cái đuôi xách lên.

“Ngao ~”

Cái đuôi vẫn luôn là nhược điểm của hầu hết các giống loài, rất là mẫn cảm, tiểu hắc long bị xách chổng ngược xuống, phản xạ liền ngao một tiếng.

—— đau quá.

Có thể nói là không thầy dạy cũng hiểu, kỹ năng giả vờ đau giả vờ đáng thương vô cùng thuần thục.

Tinh Nhan cười ha hả, trực tiếp xách theo nó ra khỏi phòng tắm, mở cửa sổ, không nói lời nào liền xoay vài vòng, trực tiếp vứt thẳng ra ngoài.

Ngao ~~~ một tiếng tru dài vang lên, tiểu hắc long không ngừng quay cuồng, chớp mắt biến thành một điểm đen nhỏ ở chân trời.

—— cứu mạng a… Nghe vào quả thật vô cùng thảm thương.

Tinh Nhan không dao động, tích một tiếng, đóng lại cửa sổ.

Cô không tin một con rồng biết bay lại biểu hiện thảm thiết đến vậy.

Bất quá vài phút sau, tiểu hắc long đã rung đùi đắc ý bò lên trên cửa sổ, sợi râu dài phía trước giật giật, làm bộ làm tịch thở dài.

—— tức phụ nhi thật là nhẫn tâm.

Tắm rửa xong, Tinh Nhan quyết định lên xem Tinh Võng.

Thế giới này khoa học kỹ thuật phát triển rất cao, cô nếu đã đến được đây, ngoại trừ cần làm nhiệm vụ thì chính mình cũng phải học tập một chút.

Không ngừng phong phú chính mình, cuộc sống mới càng xuất sắc thú vị.

Tiểu hắc long chắc là có sức chiến đấu đứng đầu ở thế giới này rồi, không cần lo có nguy hiểm gì, cô cũng dứt khoát không quan tâm nữa, ngồi dựa ở đầu giường, chuyên chú nhìn ngắm thế giới mỹ lệ trên Tinh Võng.

Không bao lâu.

Một bóng dáng màu đen nho nhỏ đang từ từ tới gần, lén lút theo chân giường bò lên trên.

Tinh Nhan cũng không thèm nhìn qua, chỉ mở miệng, “Tự mình đi tắm rửa.”

Không rửa sạch sẽ không được lên giường.

Tiểu hắc long bị phát hiện, lập tức vèo một tiếng nhảy ra, quấn lên tay cô, không ngừng lấy lòng cọ cọ, lại làm nũng.

“Ngao ngao ~”

—— Nhan Nhan giúp ta tắm đi~

Tinh Nhan liếc nó một cái.

Có câu nói như thế nào nhỉ, càng trưởng thành lại càng cân nhắc mặt mũi bên ngoài, nếu là làm hắn lúc trưởng thành bị liếc như vậy, nói không chừng đã buông ra tự mình đi, nhưng lúc này là một người đàn ông bị thu nhỏ lại thành rồng con, chỉ có ba tuổi.

Trẻ con am hiểu nhất chính là cậy sủng mà kiêu.

Thấy cô không đáp ứng, tiểu hắc long nghĩ nghĩ một hồi, vậy mà ngao một tiếng ở trên giường đánh lăn vài vòng.

—— mau trả lời ta, không đáp ứng ta sẽ không đứng dậy ~

Mặt dày mày dạn, một hai phải được.

Tinh Nhan:………

Cô lúc này chỉ cảm thấy phức tạp vô cùng, yên lặng nâng tay lên nhắm ngay tiểu long, dùng quang não ghi lại đoạn này.

—— rầm rì, mau trả lời đi mà.

Tinh Nhan cuối cùng vẫn là gật gật đầu.

Tiểu hắc long hưng phấn run run râu rồng, vèo một tiếng nhảy vào phòng tắm, trong ánh mắt cũng rực rỡ lấp lánh, lúc này đột nhiên nó hiểu được một đạo lý.

Thì ra ở trên mặt đất lăn lộn như vậy rất hữu dụng nha ~

...........

Tri thức là có bao nhiêu quan trọng chứ?

Một ý niệm sai lầm có thể thay đổi cả một đời người.

Ví dụ như, ý nghĩ lúc này trực tiếp dẫn tới sau này mọi người lại có cơ hội nhìn thấy… Nguyên soái Đế quốc luôn lãnh khốc vô tình, lạnh mặt…… ở trên mặt đất la lối khóc lóc lăn lộn, tam quan lúc đó thật sự vỡ nát.

Đương nhiên, hiện tại Lam Vực nguyên soái còn không biết được tương lai bi thảm của mình.

Hiện tại tiểu hắc long còn đang hưng phấn không thôi ngồi trong bồn tắm, đuôi liên tục chụp chụp vào nước, nhìn chằm chằm Tinh Nhan, ánh mắt rạng rỡ.

Vô cùng say mê.

Tinh Nhan xả xong nước lại lấy sữa tắm bên cạnh, bôi lên người tiểu hắc long.

Bong bóng càng ngày càng nhiều, đem tiểu long màu đen đều nhấn chìm, chỉ lộ ra hai cái sừng rồng nho nhỏ, thoạt nhìn cực kỳ đáng yêu.

Tiểu hắc long có thể là bởi vì quá nhỏ, vảy sờ lên cũng không cảm thấy cứng rắn, chỉ thấy lành lạnh, trơn bóng giống như ngọc.

Đặc biệt là ở trong nước, trơn trượt, sờ lên rất thích thú.

Tinh Nhan không khỏi sờ sờ vài lần, làm tiểu hắc long thoải mái đến híp mắt lại, không ngừng rầm rì.

Đến khi…… Tinh Nhan không biết đã sờ lên chỗ nào.

Tiểu hắc long đột nhiên cứng đờ, mở mắt ra ngao một tiếng.

Tinh Nhan ngừng lại một chút, “Sao vậy?”

Dưới bụng tiểu hắc long, một chỗ không làm người chú ý đột nhiên có một miếng vảy mở ra, có hai thứ từ bên trong xông ra.

—— Nhan Nhan ~ khó chịu ~

Tiểu hắc long toàn bộ thân thể đều quấn quanh trên cổ tay cô, không biết làm sao mà cọ qua cọ lại, làm nũng.

—— Nhan Nhan ~ thật là khó chịu ~

Cảm giác nhiệt độ trên người nó đang cao lên, Tinh Nhan không khỏi cúi đầu nhìn một chút.

“………”

................

Trong lúc tiểu hắc long vô cùng thoải mái, bên này, mấy người kia cũng đã đi đến viện nghiên cứu khảo cổ.

Bên trong đều là một nhóm cổ giả, nếu ai muốn lấy đi đồ cổ bên trong, thật giống như là cùng bọn họ liều mạng, nhưng nếu chỉ muốn hỏi một chút về tiến độ nghiên cứu, vẫn là không quá khó khăn.

Nghe nói mục đích của bọn hò, một đám lão nhân đang mê mẩn nghiên cứu đột nhiên hưng phấn lên, trong tay cầm bản báo cáo, kích động nước miếng tung bay: “Các cậu nhất định không biết đây là một phát hiện trọng đại cỡ nào đâu!”

Không ngừng quơ chân múa tay, “Nó nhất định sẽ khϊếp sợ toàn thế giới!”

“Nếu, nếu loại này sinh vật này thật sự tồn tại, như vậy……”

Hoa Trạch ôn hòa cười, mọi mặt chu đáo phối hợp phụ họa, hoàn toàn không làm người nhìn trong lòng hắn cũng gấp muốn điên rồi.

Thật vất vả mới đuổi đi vài người, nhóm người quân bộ cũng không biểu hiện ra quá mức lo lắng, giống như thật sự chỉ là có chút hứng thú nên đi cùng Hoa Trạch một chuyến mà thôi, cười nói thăm dò nhìn xem, Hoa Trạch mở ra bản dịch, nhanh chóng đọc xem.

“Rồng có thể xem thuộc loài bò sát dài có vảy.” Chỉ câu đầu tiên, khiến cho vài người lập tức khẩn trương.

“Hình dạng có chín đặc điểm: Đầu như kỳ đà lớn, sừng giống như lộc, mắt như thỏ, tai giống như linh ngưu, thân tựa như xà, vảy giống cá chép……trên lưng có tám mươi mốt khối vảy cứng, cửu cửu dương số…… trên miệng có râu, dưới cằm có long châu, dưới hầu có nghịch lân, có thể thổi khí thành gió, cưỡi mây…”

Hoa Trạch thanh âm vững vàng, nhưng thật sự là trong lòng rất không xong, bởi vì nhớ lại hình thú màu đen kia, đối chiếu với những đặc điểm này đều rất gần rồi.

Chấn động thật sự không nhỏ, vậy mà thật sự là sinh vật trong truyền thuyết!!

Vài người khác cũng đã xem qua hình dáng hắn phác họa ra, lúc này chấn động cũng không thể ít hơn Hoa Trạch, huống chi chỉ nghe liền biết, rồng là mạnh mẽ cỡ nào.

Nhưng bọn họ đều là người trải qua không ít việc lớn, mặc kệ dưới đáy lòng đang sóng gió mãnh liệt, mặt ngoài cũng bất động như núi.

Hoa Trạch tiếp tục xem xuống, tức khắc rùng mình, “Mà rồng, có thể do được sinh ra, cũng có……”

Có phải có khả năng hóa rồng hay không?!

Vài người khác cũng căng thẳng theo, Hoa Trạch vội vàng lật đến mặt sau, bỗng nhiên cứng lại, thần sắc ôn hòa gần như không giữ được, nghiến răng nghiến lợi.

“—— không!”

Vậy, mà, hết, rồi!

Nếu không phải do bọn họ bất ngờ đi đến, hắn nhất định cho rằng có người đang cố tình trêu đùa đâu!

Vài người khác cũng không bình tĩnh nổi nữa, mắt thấy đáp án đã ngay trước mắt, kết quả lại là như vầy.

Một người hơi nóng tính lập tức táo bạo, “Sao đến đây lại thiếu?!”

Lão nhân bên cạnh khó khăn lắm mới được thả lỏng cũng lập tức rống giận lại, trên đầu gần như bốc khói, không hề yếu thế chụp bàn: “Cậu tưởng đây là thứ gì, dễ dàng có thể trực tiếp dịch ra sao!”

Thời đại đã quá xa xưa, thông tin liên quan cũng cô cùng thưa thớt, muốn phiên dịch là khó càng thêm khó, tám tháng có thể có được kết quả như vậy đã là cám ơn trời đất.

“Đây đều là chúng tôi từng chữ từng chữ cân nhắc ra tới, mỗi một chữ cũng phải suy nghĩ 800 lần.”

“Cậu biết chúng tôi bận rộn cỡ nào không?! Như vậy còn chê ít!”

“Nhìn xem!” Lão nhân nước miếng bay tứ tung, tiến đến trước mặt hắn, chỉ vào quầng thâm mắt của mình, “Nhìn xem quầng thâm mắt của lão này!!”

Chu Chính khí thế tức khắc bị đè xuống, muốn né tránh lại không dám né tránh, đau khổ lau sạch nước trên mặt.

Vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.

Nhìn bộ dáng của Chu Chính, những người còn lại cũng thức thời mà im lặng, Hoa Trạch vội vàng đi hoà giải.

“Triệu lão tiên sinh, đừng nóng giận đừng nóng giận ~”

Nơi này vốn dĩ là do hoàng thất duy trì, huống chi bọn họ còn có việc cầu người ta.

Khuyên nhủ một hồi lâu, mới đem lửa giận của lão tiên sinh dập tắt, lão tiên sinh hầm hừ lấy lại bản dịch, trừng mắt liếc hắn một cái, xua tay đuổi người, “Đi đi đi!”

Hoa Trạch, “Ít nhất chúng ta đã biết, hồn thú kia là rồng.”

Hắn trầm ngâm, “Câu tiếp theo cũng có thể đoán một chút, hẳn là… rồng cũng có thể từ loài khác hóa thành.”

Vài người liếc nhau, khả năng này rất lớn.

Hiện tại chỉ còn chờ câu sau đó được dịch ra.

Chỉ là, Hoa Trạch sắc mặt có chút kỳ quái, không ngừng thay đổi, xanh xanh trắng trắng.

Sinh vật có khả năng hóa thành rồng nhất chỉ có Huyền Thiên của nguyên soái, nghĩ đến hình tượng của nguyên soái bình thường lãnh khốc bá khí trắc lậu…..

Nếu thật là nguyên soái, vậy hồ ly trụi lông gì đó……

—— quá đáng sợ.

Tác giả có lời muốn nói:

Em họ của nguyên soái biết rõ, lại không ai đi hỏi, haiz....