Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Boss Luôn Thích Dán Ta

Quyển 4: Nữ hoàng và Nguyên soái "ghét nhau như chó với mèo" (6)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hoa Trạch hành lễ với Tinh Nhan liền lui ra ngoài, hoàn toàn không muốn cùng vị hồ ly trụi lông kia nói thêm gì nữa.

—— thân là một con chính tông chiến hồ, hắn sợ về sau khi nhắc tới lão tổ tông nhà mình …… Liền sẽ nghĩ đến toàn thân phủ kín vảy.

Lão tổ tông không biết có từ dưới mộ chui lên đánh hắn hay không.

Chỉ là, sau khi ra ngoài, Hoa Trạch lại càng đi càng nhanh.

Về đến văn phòng lập tức lao vào tìm sách, từng quyển từng quyển lật xem, không phải, hắn rốt cuộc là nhìn thấy loại thú hồn này ở đâu chứ!

Dứt khoát phát tin tức cho vài người, không ngừng đi vào sâu bên trong, tới một nơi rất bí ẩn bên trong quân bộ.

Vài người đã đứng chờ sẵn, đang cau mày không biết nhìn chằm chằm bàn điều khiển làm gì, Hoa Trạch cũng không vòng vo, nói thẳng.

“Cho người đi điều tra —— hồn thú màu đen bên người nữ hoàng là khi nào xuất hiện.”

“Còn có…”

Nhóm người nhận lệnh tản ra, chỉ còn vài người lưu lại.

Hắn điều ra quang não, ở trên mặt nhanh chóng phát thảo một hình dạng, thân rắn màu đen, tơ vàng, vuốt ngắn, móng ưng, đuôi rắn, sừng hươu, vẩy nhỏ, khóe miệng có râu……

Đưa cho những người khác xem, những người này đều là tâm phúc của nguyên soái, tuyệt đối sẽ không phản bội.

“Các người biết đây là hồn thú gì không?”

Hắn xoa xoa cái trán, “Tôi cảm thấy rất quen mắt, nhưng mà không thể nhớ ra đã nhìn thấy ở đâu.”

Vài người khác cũng xúm lại, Tang Cát cau mày, “Đây là cái gì…”

Nghĩ đến mệnh lệnh lúc nãy của hắn, lập tức hỏi rõ, “Đây chính là hồn thú bên người nữ hoàng sao?”

“Anh cảm thấy đây chính là nguyên soái sao?!”

Hoa Trạch không có giấu giếm, gật gật đầu, “Có khả năng.”

“Thời gian nguyên soái mất tích cùng với hồn thú màu đen này xuất hiện quá trùng hợp, hai ngày trước, lúc tham gia cuộc họp, bên người nữ hoàng lúc ấy còn chưa có hồn thú này.”

“Nhưng đúng lúc một ngày trước nguyên soái biến mất, hôm nay tôi đi gặp nữ hoàng lại nhìn thấy.”

“Đương nhiên, như vậy chưa đủ để khẳng định.” Hoa Trạch trầm ngâm, “Rốt cuộc chúng ta không xác định được thời gian chính xác hồn thú xuất hiện, có lẽ trước kia đã có, chỉ là nữ hoàng không có mang ra.”

“Chỉ là,” hắn nhìn thoáng qua vài người bên cạnh , “Tôi có thể cảm giác được, hồn thú này mạnh hơn tôi rất nhiều.”

Vài người sửng sốt, trầm mặt.

Hồ tộc nổi tiếng về tâm kế, nhưng Hoa Trạch là chiến hồ, lại nhiều năm ở trên chiến trường, người có thể áp chế hắn thật không nhiều lắm, huống chi lại là mạnh đến rất nhiều.

Vài người như suy tư gì, “Xác thật, cần phải chú ý.”

Hoa Trạch thấy bọ họ đã chú ý, cũng không nói gì nữa, trực tiếp gõ gõ lên bàn, “Cho nên, có ái biết đây là hồn thú gì không?”

Có phải là… Là nguyên soái tiến cấp hay không?

Vài người lại xúm lại quan sát kỹ lưỡng.

Bọn họ đều đã xem qua《 Tinh tế hồn thú bách khoa toàn thư 》 , nhưng có thể khẳng định, loại này hồn thú này chưa từng xuất hiện.

Hoa Trạch nhìn nhìn một hồi, đột nhiên kêu lên, “Tôi nhớ ra rồi!”

Hắn nhớ tới đã nhìn thấy thứ này ở đâu rồi.

Hắn kích động chụp lên bàn, “Các người còn nhớ có một lần chúng ta nhận nhiệm vụ, ở bên trong một sơn động rất hoang sơ...…”

“Hình dáng này rất giống với điêu khắc trong động!”

Lúc trước hắn thấy lạ nên nhìn nhiều vài lần, cho nên còn nhớ rõ, bên cạnh còn có một bảng khắc văn tự, chỉ là chữ viết đã thuộc về thời xa xưa nên không ai hiểu được, vậy tiếp theo nên làm chuyên gia ở phương diện này tới làm, bọn họ cũng không cần ở đây đoán mò.

Vài người được hắn nhắc nhở cũng nhớ ra một chút hình ảnh, lập tức đứng lên, tự mình đi đến viện nghiên cứu khảo cổ một chuyến.

Chỉ hy vọng, đoạn văn tự kia có thể giải đáp nghi hoặc của bọn họ……

..............

Về lại Tinh Nhan bên này.

Tinh Nhan nhìn Hoa Trạch đi rồi cũng không để ý nữa, chỉ lo vuốt rồng một hồi.

Tiểu hắc long xét về một mặt nào đó thì rất ngoan, chỉ cần dính ở bên người cô, liền ngoan ngoãn cuộn thành một cục mà ngủ.

Nó cần ngủ nhiều để khôi phục vết thương.

Một người một rồng ở bên nhau rất tốt, một người tập trung làm việc, một rồng lo ngủ, vô cùng hài hòa.

Thẳng đến buổi tối, hương vị của đồ ăn bay qua mới làm cho tiểu hắc long vẫn luôn gác lên cổ cô tỉnh lại, trượt theo cánh tay bò xuống, bị thịt trùng hấp dẫn.

Đói…

Một người một con rồng như cũ ăn bốn đĩa thịt lớn, lại rèn luyện một hồi mới trở về tẩm cung.

“Ở đây chờ.” Tinh Nhan đem tiểu hắc long từ trên người lấy ra, ném lên bàn, sau đó cầm quần áo đi vào phòng tắm.

Tiểu hắc long ngốc ngốc, rung đùi đắc ý bò theo.

Muốn đi theo tức phụ nhi…

Nhưng còn chưa bò tới, cửa phòng tắm đã bang một tiếng đóng lại.

Tiểu hắc long yên lặng nhìn chằm chằm cánh cửa trước mặt, không biết là chất liệu gì nhưng nó có cảm giác, loại chất liệu này… nó có thể đánh vỡ.

Tiểu hắc long trộm chậm rãi bò lại gần cửa, leo lên trên.

Nghe bên trong tí tách tiếng nước, tiểu hắc long không biết thế nào lại đột nhiên cảm giác trong lòng như có lửa đốt, móng vuốt nhỏ nôn nóng cào cửa.

Cái đuôi ở sau lưng quăng qua quăng lại, một chút nhẹ một chút nặng thử đánh lên trên cửa, nóng lòng muốn thử……

Thấy bên trong không phản ứng, tiểu hắc long không khỏi nuốt nuốt nước bọt, cái đuôi cũng giơ cao lên lấy thế……

Hay là… Thử xem?

Tác giả có lời muốn nói:

Tinh Nhan: A, mi chắc là muốn chết.

Ta sai rồi, ta ngắn nhỏ T_T
« Chương TrướcChương Tiếp »