Nhưng lúc này cũng không có ai để ý cô đang nghĩ gì.
Tiểu long nhìn qua chẳng bao lớn, nhưng sức ăn một chút cũng không nhỏ.
Thịt trùng thú mà Tinh Nhan ăn cấp bậc tự nhiên là không thấp, đối với người có cấp bậc giống như Tinh Nhan hầu như chỉ ăn được một đĩa, nhưng tiểu hắc long ăn xong bụng lại vẫn xẹp lép, nhìn qua một chút cũng chưa no.
Cái đuôi nhỏ cong lên xoa xoa bụng, ngao ngao kêu hai tiếng.
—— còn muốn ăn nữa.
Nó bị thương, cần rất nhiều năng lượng bổ sung.
Tinh Nhan lại cho người làm hai đĩa, nhìn nó ăn vui sướиɠ một hồi mới quay sang Lý Nguyệt, “Hoàng muội có chuyện gì?”
Lý Nguyệt lúc này chỉ muốn sờ sờ mặt mình, cô biểu hiện rõ ràng như vậy sao? “Cũng không có gì…”
Cô thấp giọng hỏi, “Chính là… Em hình như có một vị hôn phu đúng không?”
Tinh Nhan nghĩ nghĩ, “… Đúng là có.”
Lý Nguyệt là nữ chủ có thiết lập tiêu chuẩn, tình tiết vị hôn phu ban đầu có mắt không tròng từ hôn, sau đó bị nữ chủ vả mặt đương nhiên cũng không thể thiếu.
Lý Nguyệt cắn cắn môi, “……Vậy em có thể từ hôn được không?”
Cô biết cuộc hôn nhân này có thể là liên hôn, thân là nữ hoàng, về mặt lợi ích có lẽ sẽ không đồng ý cách làm của cô, nhưng cô vẫn muốn thử một lần.
Cô không chấp nhận việc kết hôn mà không có cảm tình gì.
Cho dù cô đã tiếp nhận thân thể này, thân thể này nếu có trách nhiệm gì cô cũng có thể cố gắng phụ trách, nhưng cô cũng không muốn lấy hạnh phục cả đời của mình ra đổi lấy.
Đơn giản, Tinh Nhan cũng không có cự tuyệt, “Nếu hai người đều nguyện ý, có thể.”
Cô tất nhiên hiểu được suy nghĩ của nữ chủ, hơn nữa đối với cô mà nói, địa vị hoàng thất có được củng cố vững chắc hay không, cũng không phải dựa vào việc liên hôn này quyết định.
Nhưng cũng không thể vô cớ thất tín bội nghĩa, nếu hai người đều đồng ý thì cuộc hôn nhân này có thể giải quyết, nếu có một bên không đồng ý vậy phải cẩn thận cân nhắc.
Lý Nguyệt lập tức mắt sáng rực: “Cám ơn hoàng tỷ!”
Cô thật sự thích vị hoàng tỷ này! Quá tốt!
Mà biểu hiện cụ thể là sau này khi cô không có việc gì, nhất định sẽ tự mình làm điểm tâm đưa sang bên này.
Tinh Nhan gật đầu, việc này không quá lớn, cho nên cũng không tiếp tục để ý, quay đầu lại đem tiểu hắc long đã ăn no nằm trên bàn giả chết nâng lên.
Tiểu hắc long tham lam mà ăn sạch sẽ ba đĩa thịt lớn, lúc này bụng cũng phình lên, thật sự có chút giống như đang mang thai.
Tinh Nhan nhìn nó nằm im một hồi, lấy quang não ra chụp lại hình ảnh.
Không biết… đây có khi nào trở thành vị nguyên soái đầu tiên trong lịch sử, tự mình ăn đến no chết không.
Tiểu hắc long mặc dù ngây thơ nhưng bản năng vẫn còn, tương đối mẫn cảm với tầm mắt của người khác, lập tức gian nan nâng lên đầu lên nhìn cô, “Ngao ngao…”
—— Nhan Nhan ~ khó chịu!
Tinh Nhan vẫn ung dung gấp vài món ăn, “… Làm sao vậy?”
Tiểu hắc long lúc này mới dùng cái đuôi cuốn lấy tay cô, kéo đến trên bụng nó, “Ngao ngao!”
—— xoa xoa.
Tinh Nhan thuận tay xoa xoa vài cái, lại nhịn không được chọc chọc cái bụng đã phình cao, “Mi mang trứng rồi?”
“Có cần chuẩn bị một bộ máy ấp trứng không?”
Theo trí nhớ của nguyên chủ, trên thế giới này đại bộ phận là hình người, nhưng nếu có đứa nhỏ nào đó thiên phú đặc biệt, thì có thể sinh ra dưới dạng trứng, cần dùng máy ấp trứng ấp ra.
Tiểu hắc long được xoa thoải mái không ngừng quăng đuôi, nghe vậy lập tức ngao ngao cãi lại.
Nó là giống đực, sao có thể mang trứng!
—— ta là giống đực, con của ta là do Nhan Nhan sinh ~
Tinh Nhan nhướng mày, tay cũng dừng xoa một chút, mỉm cười xấu xa, “Việc đó chắc là không được.”
Cô rất nghiêm túc nói, “Ta thuộc tộc thiên hồ, chỉ có thể mang con của tộc thiên hồ.”
Tất nhiên không phải…
Ngày xưa đúng là có sinh sản cách ly, nhưng ở thế giới tương đối siêu nhiên này, sinh sản cách ly gì đó chỉ là chuyện đùa.
Nhưng mà……
Là một con bị sét đánh đến choáng váng, cái gì cũng không biết, ký ức hoàn toàn trống rỗng, tiểu hắc long không hề hay biết.
Lập tức hoảng sợ.
“Ngao ngao!”
—— tức phụ nhi ~ nhất định là đang lừa ta!
Sao lại không sinh được! Nó rõ ràng cảm giác được có thể mà, nó còn muốn tức phụ sinh cho nó một đám đâu!
Tinh Nhan, “Mi biết hay ta biết?”
Tiểu hắc long lập tức héo rũ chít chít nằm xuống, không muốn tiếp thu hiện thực tàn khốc này, đột nhiên lại bò lên, hưng phấn ngao một tiếng, “Ta chính là tộc hắc hồ nha!”
Nó chắc chắn có thể cùng tức phụ nhi sinh con —— mà chỉ có tộc thiên hồ mới có thể cùng tức phụ nhi sinh con—— cho nên nó nhất định là hồ tộc!
Màu đen ——vậy chắc là tộc hắc hồ!
Tiểu hắc long vui sướиɠ lắc lắc đuôi, logic này đảm bảo chính xác! Không thể sai được!
Tinh Nhan:……… Nhìn tiểu hắc long đang dào dạt đắc ý, không nhịn được mà cười ra tiếng.
Rất tốt, còn biết sửa đổi cả chủng tộc!
Tinh Nhan gần như bụm mặt mà cười không ngừng.
Tiểu hắc long không rõ ra sao, nhưng nhìn thấy cô vui vẻ như vậy nó cũng vui vẻ theo.
Lý Nguyệt vẫn còn ở một bên muốn trò chuyện:.. ………
Nhìn hoàng tỷ đang cười vui vẻ trước mặt, còn có một tiểu hắc long nhìn chăm chú vào hoàng tỷ……
# làm sao bây giờ, cảm thấy bản thân có chút sáng # # nhìn chằm chằm một lúc....nhưng đối phương dường như xem cô là không khí # # vì sao lại cảm giác được một chút không khí ngược cẩu #Nữ chính có chút chịu không nổi, yên lặng mà giơ tay lên, “Hoàng tỷ, em ăn xong rồi, xin phép đi trước…”
Tinh Nhan quay đầu, nhìn cô một cái, gật gật đầu.
Nữ chính im lặng không tiếng động đi ra.
.....................
Thân là nữ hoàng của Đế quốc, tuy rằng không phải chế độ phong kiến quân chủ chuyên chế, quyền lực có thể nói là chia ra làm ba phái, có rất nhiều vấn đề được chia ra, nhưng cũng không phải giống như trong tiểu thuyết có nhiều thời gian nhàn rỗi.
Tinh Nhan sau khi dùng xong bữa sáng thì lập tức mang theo tiểu hắc long đã ăn uống no đủ đi phòng làm việc.
Tiểu hắc long rất ngoan, nằm yên trên ngực, chỉ có một cái đầu ló từ cổ áo ra ngoài.
Trên thực tế, nếu nhìn kỹ thì có thể phát hiện, toàn bộ thân rồng đều đang như bay trên mây, toát ra vẻ nhộn nhạo, thân mình lơ đãng cọ tới cọ lui.
Tinh Nhan cũng không để ý tới nó, dù sao trang phục của cô cũng có mấy lớp, cô hoàn toàn không có cảm giác gì.
Tới văn phòng, vệ binh phía sau cũng xoay người đứng ở cửa, cảnh giác bốn phía, cho dù khắp nơi đều là người mang đồng phục.
Gần nhất biên giới hình như có chút động tĩnh, tướng quân canh giữ ở đó đã truyền tin về.
Quân bộ tuy rằng không thuộc về hoang gia làm chủ, nhưng hoàng thất dù sao cũng là hoàng thất, vẫn có vệ quân riêng bảo vệ, tin tức về quân sự cũng sẽ báo cáo một phần cho nữ hoàng, nhưng mà sẽ không được tỉ mỉ chi tiết như báo cáo cho nguyên soái.
Có cốt truyện nên Tinh Nhan biết rõ, là do Liên bang đang tập kết quân đội.
Cô nhanh chóng truyền tin cho tướng quân ngoài kia, làm hắn càng cẩn thận đề phòng, bên kia có thể là quân đội của Liên bang.
Còn việc tin tức là từ đâu có, thân là nữ hoàng, không có người dám hỏi.
Khi toàn bộ tinh thần đều tập trung xử lý công việc, sẽ hoàn toàn không ý thức được thời gian đang trôi nhanh.
Tích tích tích…
Có âm báo từ quang não truyền ra, là thiếu tướng bên quân bộ - Hoa Trạch, thỉnh cầu được gặp mặt.
Tinh Nhan không khỏi liếc nhìn tiểu hắc long còn đang thả hồn ở trên mây, Hoa Trạch là thiếu tướng quân bộ, cũng là cấp dưới thân cận nhất của Lam Vực, Hoa gia thuộc về phái trung tâm nhất của Lam gia, lúc này tới tìm cô hơn phân nửa là có quan hệ đến việc Lam Vực mất tích.
Cô duỗi tay sờ nó một chút, cho người tiến vào.
Có thể là do hiện tại thân thể rất nhỏ, vảy cũng tinh tế, sờ lên rất là trơn mát thoải mái, làm cô nhịn không được lại sờ một chút.
Một người độ tuổi thành niên bước vào.
Một thân quân phục, dáng người đĩnh bạt, trên mặt mang theo ý cười ôn hòa.
Quả nhiên, hắn đúng là đến vì chuyện này, nhưng mà lý do vô cùng chính đáng, Lam Vực cũng không phải mất tích, chỉ là tạm thời có việc khác phải làm.
“Vậy sao?”
Thanh niên cúi thấp đầu, lễ tiết chu đáo, “Nguyên soái của chúng tôi cũng rất tiếc nuối.”
“Nhưng mà dù sao hội nghị chúng ta đều đã có phần dự đoán, nhưng nguyên soái vừa khéo có được tin tức chưa biết thật hay giả kia so với hội nghị quan trọng hơn nhiều, xuất phát từ đại cục nguyên soái cũng không kịp thông tri ngài đã lập tức rời đi, chủ yếu là tin tưởng bệ hạ anh minh cơ trí, hoàn toàn có thể không chế hết thảy.”
Tinh Nhan nhìn người trước mặt, —— khuôn mặt ôn hòa, lời nói vô cùng lý lẽ chính đáng.
Nguyên soái biến mất là có chuyện quan trọng, nếu cô còn truy cứu không buông chính là không hiểu rõ đại cục, không anh minh không cơ trí, tin tức không biết thật hay giả, dù là khi trở về cũng có thể nói tin tức thu được là giả.
Quan trọng nhất chính là, thong dong trấn định, như là Lam Vực thật sự không phải đột nhiên biến mất.
Tinh Nhan chọc chọc tiểu hắc long đã từ trong áo bò lên cổ tay, không khỏi nhướng mày.
Xem như cô nể mặt người này là tâm phúc của hắn, vậy nhịn lần này không làm khó đi.
Tinh Nhan gật gật đầu, “Có thể.”
“Việc cần làm, hoàn thành tốt là được.”
Tiểu hắc long càng quấn càng chặt, không ngừng ở trên cổ tay của cô cọ xát, không biết Tinh Nhan chọc phải chỗ nào, nó hưng phấn ngao ngao một tiếng, cọ xát càng thêm kịch liệt.
Nghe được âm thanh, Hoa Trạch đang muốn lui xuống cũng dừng một chút, nhìn thoáng qua cổ tay của Tinh Nhan.
Vừa thoáng nhìn thấy một con màu đen dài đang quấn trên cổ tay của bệ hạ, đồng tử không khỏi co rút.
Có phải là……
Nhưng hắn vẫn cố trấn định không biểu hiện rõ ràng, yên lặng mà đem chân thu về, tỏ vẻ chỉ là lơ đãng phát hiện, bình tĩnh mà đùa giỡn một chút: “Bệ hạ “Vòng tay” này của ngài nhìn rất giống Huyền Thiên, nhìn qua thật làm người rất thích, nếu không biết nguyên soái là có việc rời đi, tôi còn tưởng rằng chính là nguyên soái đó.”
Có đôi khi càng là bình tĩnh nói thẳng ra thì càng không khiến người hoài nghi.
Huống chi nữ hoàng cùng Lam Vực luôn luôn không hợp nhau, hắn vừa nói như vậy, nghe ra giống như Tinh Nhan đối với Lam Vực có ý đồ gì đó, dựa theo quan hệ đối lập giữa cả hai, có khả năng rất lớn trong lòng Tinh Nhan sẽ có chút vướng mắc, có khi trực tiếp ném cho Hoa Trạch không chừng.
Tinh Nhan nhướng mày, đánh giá hắn một phen.
Đúng thật là một nhân tài.
Nếu thật sự bây giờ là nguyên chủ, trong tình huống không biết sự thật đúng là có khả năng trực tiếp đem vòng tay ném cho hắn.
Chỉ là lúc này Tinh Nhan còn chưa nói gì, tiểu hắc long đã trước tiên không nhịn được.
Hung ác nhìn qua Hoa Trạch, thị uy rống lên một tiếng.
Cái gì giống nguyên soái! Tức phụ nhi mới không phải vì nguyên soái gì đó mới mang theo nó đâu!
Tiếng gầm kéo dài, uy nghiêm, dường như có dư chấn khiến người run sợ trong lòng.
Sau lưng Hoa Trạch lập tức lông tơ dựng thẳng lên một mảnh, cảm giác như đang bị mãnh thú khổng lồ theo dõi, áp lực đến từ linh hồn làm hắn thiếu chút nữa phản xạ trực tiếp biến thân.
Lúc này mới phản ứng lại, không dám biểu hiện gì, thái độ chân thành xin lỗi.
“Vị này… Đại nhân, mạo phạm rồi.”
Nhìn thấy toàn thân, hắn nhận ra đây cũng không phải Huyền Thiên như tưởng tượng.
Ít nhất có bốn móng vuốt kia là không thể ngụy trang, hơn nữa nhìn kỹ thì vảy cũng không phải là ánh vàng, mà là có vài sợi tơ vàng, có chút quen mắt, nhưng hắn lại không thể nhận ra đây là giống loài gì.
Nhưng hắn biết, ở Đế quốc cấp bậc thú hồn cao hơn hắn cũng không có mấy người, bên trong cũng không có ai có thú thể là loài rắn màu đen, hình dạng này rất giống của nguyên soái, có khi nào…… Nguyên soái tiến cấp thành công không?
Hay là…… át chủ bài bí mật của nữ hoàng?
Vài phỏng đoán lập tức xẹt qua đầu, nhưng mặt ngoài Hoa Trạch không biểu hiện gì.
“Không biết đại nhân thú thân là gì?”
Hắn vẫn là nhịn không được hỏi ra.
Tiểu hắc long bản năng đem cổ tay của Tinh Nhan quấn càng chặt một chút, kiêu ngạo giơ đầu lên, “Ngao ngao.”
—— tộc hắc hồ.
Hừ, hết hy vọng đi! Nguyên soái gì đó mới không phải là tộc hắc hồ! Chỉ có hắn mới có thể làm tức phụ nhi sinh con!
Hoa Trạch cũng không thể nghe hiểu mấy tiếng kêu kia, Tinh Nhan buồn cười, phiên dịch, “Nó nói, là tộc hắc hồ.”
…… Hồ tộc??
Dù là hồ ly như Hoa Trạch cũng không khỏi ngơ ngác một chút.
Một thân che kín vảy đen bóng loáng như vậy… Là Hồ tộc?!
Nhìn tiểu hắc long đang rung đùi đắc ý, kiêu ngạo không ngừng gật đầu, Hoa Trạch không khỏi có chút đầu choáng mắt hoa, gian nan mà mỉm cười, “Hồ tộc…… Không phải như vậy, tôi nhớ không lầm thì hồ tộc luôn có một bộ lông rất xinh đẹp……”
Cho nên… ngài không phải hồ tộc đâu.
Tiểu hắc long bất ngờ như bị sét đánh, cúi đầu nhìn nhìn toàn thân che kín lớp vảy trơn bóng, đột nhiên ngao một tiếng khóc lớn, “Ngao! Tức phụ nhi, ta là một con hồ ly trụi lông rồi!”
Tiểu hắc long đại gia luôn kiên định cho rằng mình là một con tiểu hắc hồ, chính là loài có thể cùng tức phụ nhi sinh con.
Hồ ly đều có lông —— cho nên nó là một con hồ ly trụi lông.
Tiểu hắc long không ngừng liếʍ liếʍ ngón tay cô, nước mắt lưng tròng, “Ta trụi lông rồi, tức phụ nhi có khi nào không yêu ta nữa không!”
Tinh Nhan quả thật bị làm dở khóc dở cười.
……… Sao lại đáng yêu như vậy.
Cô chỉ có thể vuốt vuốt phần lưng trấn an, “Không có, hồ ly dù không có lông cũng rất đẹp.”
Nghe Tinh Nhan nói vậy, Hoa Trạch chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.
Nếu đây thật là nguyên soái của bọn họ, hắn quả thật muốn chết rồi.
Người này vậy mà cho rằng mình là hồ ly trụi lông! Lúc này không phải nên hiểu ra bản thân không phải là hồ ly sao?! Đây là là cái quỷ gì!