Sáng sớm hôm sau.
Tinh Nhan còn chưa tỉnh lại đã cảm thấy ngực có chút cảm giác nặng nề, hơi khó thở, còn có chút xúc cảm lành lạnh.
Cô mở mắt ra, ngồi dậy.
Chiếc chăn không biết làm bằng chất liệu gì nhìn mềm mại lại nhẹ như mây, nhưng giữ ấm rất tốt, đnag mềm nhẹ trượt xuống bên hông, làn tóc đen như mực xõa xuống bả vai, nhè nhẹ từng đợt từng đợt tản ra.
Chỉ là hiện giờ, trên chăn còn có một thứ đang quăng ngã chổng vó, lộ ra cái bụng có vẻ mềm mềm.
Có vẻ bị quăng ngã đến ngốc, đầu óc choáng váng, móng vuốt nhỏ non nớt còn ẩn chút màu vàng ở không trung gãi gãi, muốn bắt gì đó.
Tinh Nhan đánh giá một chút.
Vật nhỏ kia lúc này đang lắc lắc đầu, nỗ lực xua tan choáng váng, bám lấy chăn lật qua, đem cái bụng che lại.
Nhìn có vẻ rất đáng yêu.
Trong mắt Tinh Nhan hiện ra một chút suy đoán, nhưng không thể hiện ra.
Tiểu hắc long dường như cảm giác được ý tứ trong mắt cô, ủy khuất đáng thương nâng đầu lên, cái đuôi không ngừng chụp lên chăn, kêu hai tiếng.
Có vẻ đang kháng nghị đáng giá của cô.
Tinh Nhan nhìn chăn bị cái đuôi chụp lõm vào, lại nhớ tới trọng lượng trên ngực lúc nãy, đột nhiên đưa tay ra chọc chọc nó.
Tiểu hắc long bị sờ sừng nhỏ trên trán, đột nhiên hưng phấn ngao một tiếng, lắc đuôi cọ lên.
Tức phụ nhi đang sờ hắn ~~
Cảm giác mềm mềm lại trơn dưới tay không ngừng truyền đến, là động vật vảy nhỏ đặc biệt lạnh lẽo.
—— là thật sự, có thể chạm vào.
Tinh Nhan suy tư, theo như trí nhớ, thú hồn kỳ thật là lực lượng tinh thần, các chiến sĩ có thể đem nó triệu hồi ra, sau khi hợp thể thì biến thân thành hình dáng của loại thú đó, sức chiến đấu sẽ tăng cường rất nhiều.
Nhưng khi chưa hợp thể, ngoại trừ bạn lữ mà bản thân đã ký kết linh hồn khế ước, những người khác không thể chạm vào được.
…… Quan trọng nhất chính là nó cũng sẽ không có trọng lượng, cũng sẽ không thể chụp lõm chăn thành một chỗ như vậy.
Cô vốn còn tưởng là thú hồn.
—— nhìn dáng vẻ này, chắc là chân thân.
Nếu là chân thân…
Toàn thế giới có cơ hội hóa rồng chỉ có một người, đêm qua mưa gió sấm sét còn có người cũng đúng lúc biến mất……
Tinh Nhan lạnh mặt, xách cái đuôi của vật nhỏ kia lên, ở không trung không chút khách khí quơ quơ, “Còn dám bò giường?”
Phản rồi, còn dám trực tiếp bò lên ngực cô!
“Ngao…”
Vật nhỏ bị lắc thành khoanh nhang muỗi, vội vàng dùng hết bốn cái móng nhỏ bám vào tay cô, cái đuôi cũng quấn lên cổ tay, nhanh chóng bám chặt.
Vô tội nhìn cô, không rõ cô sao lại tức giận.
—— tức phụ nhi ~
Tinh Nhan nhướng mày, đưa tay kéo cái đuôi của nó, mở ra cửa sổ muốn đem nó ném văng ra, quả thật bị chọc tức cười, “Nghe không hiểu.”
Còn dám gọi cô tức phụ nhi!
“Ngao ngao!”
—— không đi ~
Tiểu hắc long bị ném văng ra, vội vàng bơi trở về, móng vuốt bám càng chặt một chút, cái đuôi cũng banh chặt.
—— thân là hùng thú, nhất định phải ở bên cạnh thư thú của mình, làm nàng sinh ấu tể!
Tinh Nhan mặc kệ, cái đuôi của tiểu hắc long chậm rãi bị kéo ra, chi trước lại ôm chặt hơn, ngao ngao gào thét, mắt trông mong nhìn cô, nước mắt cũng sắp rớt xuống rồi.
Tinh Nhan cuối cùng cũng ý thức được có chỗ nào không ổn.
Hình như…… Đầu óc không đúng lắm.
Loại ánh mắt trông mong đáng thương, chỉ số thông minh chừng mấy tuổi này, nhìn thế nào cũng không giống trạng thái bình thường.
Cô thả tay, tỉ mỉ đánh giá trong chốc lát.
Thân thể phiếm tơ vàng, ánh mắt thanh triệt mà ỷ lại, tràn đầy yêu thích, nhưng không thích hợp……quá mức ngây thơ.
Tinh Nhan lúc này mới trấn an, “Được, không đuổi đi nữa.”
Nếu cô không đoán sai thì đây là người của mình……, với chỉ số thông minh hiện giờ, vẫn là để ở bên người tương đối yên tâm.
Còn vấn đề bò giường……
Tiểu hắc long ngao ngao rống lên hai tiếng, cái đuôi đang quấn chặt tay cũng nghe lời buông ra.
Có vẻ hoàn toàn không hề nghĩ đến khả năng cô có lừa nó hay không, ngốc bạch ngọt đến không nỡ nhìn thẳng.
Tinh Nhan nhướng mày, đem nó để lên trên bàn, ha hả một tiếng.
“Đứng lên đi.”
—— ngốc bạch ngọt sắc lang thì cũng là sắc lang.
Tiểu hắc long đang lo làm nũng đâu, đột nhiên nghe một câu của cô, tức khắc vẻ mặt mộng bức.
—— nó cũng xem như là bò sát đó, làm sao đứng lên?!
Tinh Nhan giúp nó điều chỉnh một tư thế đứng lên, làm toàn bộ lưng rồng dán ở trên tường, đứng thẳng tắp, cái đuôi đang chấm trên mặt bàn đỡ lấy.
Cô cười tủm tỉm, “Hai tiếng, không được nhúc nhích nha.”
Tiểu hắc long:……
Long, sinh, gian, khổ.
..........
Lý Nguyệt thức dậy khi còn rất sớm.
Mấy ngày nay cô nhiệt tình mười phần, vậy mà cũng đã quen dậy sớm như vậy.
Vừa ngáp vừa đi vào phòng bếp chuẩn bị làm bữa sáng, lại thấy quản gia đại nhân đang đứng ở cửa, bưng khay ưu nhã nhìn cô.
Còn dư lại một nửa ngáp tức khắc bị nghẹn trở về.
Không biết vì sao, rõ ràng mỗi lần nhìn thấy quản gia đều mỉm cười vô cùng hòa ái, nhưng cô cứ cảm giác như gặp được thiên địch, cảm cảm thấy người này rất đáng sợ.
“Quản… Lý bá,” Cô nhìn nhìn khay, tìm cái đề tài, “Hoàng tỷ hôm nay không xuống dưới ăn sáng sao?”
Rất hiếm khi nha, trong trí nhớ nguyên chủ vị hoàng tỷ này luôn nghiêm túc đứng đắn, mỗi lần ăn cơm đều là không chút cẩu thả bày biện ở phòng ăn.
“Điện hạ buổi sáng tốt lành.” Quản gia mỉm cười, “Bệ hạ đúng là dặn dò như vậy.”
Lý Nguyệt tựa hồ nghĩ đến việc gì, cũng không sợ nữa, “Vậy tôi cũng đi qua, cùng hoàng tỷ dùng bữa sáng.”
Cô còn có chút việc muốn hỏi ý nữ hoàng.
Quản gia cười ha hả, không nói lời nào, chỉ là mang người cùng đi qua.
Đến phòng ngủ của Tinh Nhan, gõ cửa hỏi ý, lập tức trước cửa có ánh sáng lóe lóe, tự động mở ra.
Quản gia cùng Lý Nguyệt đi vào.
Lý Nguyệt lập tức nhìn thấy Tinh Nhan đang ngồi trước bàn, lúc này ánh mắt chứa đầy ý cười, nhìn chằm chằm một chỗ, Lý Nguyệt ngẩn người, cô có cảm giác… nữ hoàng hình như ôn hòa đi rất nhiều.
Sau đó theo tầm mắt nhìn qua, liền thấy một sinh vật màu đen đang nghiêm túc banh cả gương mặt đen, dùng móng vuốt nhỏ bám lên vách tường, cái đuôi thẳng tắp gian nan chống ở trên bàn, giống hệt một sợi xích màu đen.
Cẩn thận đánh giá một chút, Lý Nguyệt tức khắc trong đầu như bị sét đánh, thân rắn, có chân ngắn, móng vuốt như ưng, sừng giống như hươu, vẩy nhỏ đều đặn, có có hai sợi râu dài……
—— là rồng!
Trong truyền thuyết, rồng của phương đông!
Đột nhiên cô cảm giác vô cùng thân thiết, cầm lòng không đậu mà bước lại gần.
Thẳng đến một đạo ánh mắt xoay lại đây, rùng mình một cái, phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện chính mình quá kích động.
—— cho dù là rồng thì thế nào, cô cũng đã ở đây rồi, không thể quay về.
Hít vào một hơi, cố gắng dời đi sự chú ý, “Hoàng tỷ, có thể dùng bữa được không?”
Tinh Nhan lúc này vừa lòng hòa hoãn lại, gật gật đầu, có chút hiểu rõ tâm tư của nữ chủ, cũng không nói gì nữa, “Lại đây cùng ăn đi.”
Quản gia tự mình bưng một cái khay, đem từng món đặt lên bàn.
Thuận tiện qua bên cạnh, một con thuộc bò sát..........đang vô cùng ủy khuất đáng thương bị “Phạt đứng” dán sát trên tường.
Quản gia:……
Nhìn nhà mình bệ hạ một cái, cười tủm tỉm, đem một mâm thịt của trùng tộc được tinh chế đặt ở cách tiểu hắc long gần một chút.
Có thể xem nhưng không thể ăn.
Sau đó không hề nói gì, vẻ mặt hòa ái lui ra ngoài.
Tinh Nhan làm Lý Nguyệt ngồi xuống, cũng không có quá mức chú ý, gắp một đũa thịt bỏ vào miệng.
“Ngao ngao.”
—— Nhan Nhan ~ muốn ăn ~
Tiểu hắc long mắt trông mong dán chặt vào chiếc đũa.
Ăn mới có sức lực sinh con ~
Tinh Nhan không khỏi nhướng mày, duỗi tay chọc chọc cái đuôi nó, “Đủ hai tiếng chưa?”
Tiểu hắc long thân là loài bò sát, vốn dĩ đã đứng không xong, bị cô chọc một cái, trực tiếp bẹp một tiếng ngã quăng lên bàn, cả người cứng đờ.
Lý Nguyệt cũng hoảng sợ.
Ngay sau đó tiểu hắc long giật giật đuôi, ra vẻ dường như không có việc gì bò qua, rất tự nhiên mà quên đi chuyện hai tiếng, bò lên cổ tay của Tinh Nhan, quấn một vòng lại một vòng.
—— tức phụ nhi ~~
Tinh Nhan nhịn không được mà búng một cái lên sừng của nó.
Tiểu hắc long lại giật mình một cái, đột nhiên hưng phấn lên, chủ động dùng sừng trên đầu làm nũng cọ xát, không ngừng rầm rì.
“Ngao ngao ~”
—— Nhan Nhan ~~ thật thoải mái ~~
Tinh Nhan thấy nó đáng yêu, cũng không muốn truy cứu nữa.
Gấp thịt đưa đến gần, để nó tùy ý ăn, cái đuôi dư ra cũng không ngừng lắc lắc.
Lý Nguyệt nhìn đến hốt hoảng.
—— bị nữ hoàng bệ hạ trêu đùa cũng không tức giận, trái lại còn ngốc nghếch mà nhào lại, hình như còn rất vui vẻ……
Cô thật sự nhìn thấy được…… Rồng trong truyền thuyết, duy ngã độc tôn, bề nghễ chúng sinh sao?
Tác giả có lời muốn nói: Lam Vực: Cũng không phải, ta chỉ là một con rồng nhỏ. Mặt nghiêm túc.jpg