Trong ngục giam vốn dĩ sinh hoạt chẳng ra gì…… Hiện giờ lại thêm đặc thù chiếu cố càng không cần phải nói.
Liễu Nguyệt Nguyệt chỉ biết khổ sở mà cảm thấy, cô không bằng chết còn tốt hơn.
………
Khi quan hệ giữa Thịnh Ngự và Tinh Nhan truyền ra ngoài hầu như chẳng ai xem trọng, đặc biệt là sau khi Thịnh gia bị Quý gia đạp đổ, có rất nhiều người đối với việc Thịnh Ngự cùng kẻ thù ở bên nhau thì ngầm chỉ trích. Đến khi sự tình của năm đó bị phơi ra, đặc biệt là mẫu thân của Thịnh Ngự bị chọc tức lúc bệnh nặng rồi qua đời, làm quần chúng đều đem tức giận chuyển lên người Thịnh phụ cùng Thịnh mẫu.
Tuy nói còn có chút người tự cho mình đạo đức nhân nghĩa chỉ trích Thịnh phụ dù sao cũng là phụ thân, làm như vậy không đúng.
Nhưng đó cũng chỉ là số ít, hiện giờ không tôn sùng ngu hiếu, ơn sinh cũng không lớn hơn ơn dưỡng dục bao nhiêu, càng đừng nói sinh mà không dưỡng, một bên dựa vào vợ mà phát triển lại âm thầm lên kế hoạch ép chết người mang tiểu tam vào nhà, không kết thù oán đã là vô cùng tốt rồi. Huống chi người ta cũng không có làm gì Thịnh phụ, ăn ngon uống tốt cung phụng vật chất còn chưa đủ?
Mấy người mượn danh đạo đức nhân nghĩa đó vừa ra nhảy nhót đã bị dân chúng mỗi người một ngụm nước bọt mắng chết đuối. Nhưng bọn họ đều không biết rằng đối với Thịnh phụ loại này sinh hoạt mới càng thêm tra tấn. Thịnh Ngự cho hắn ăn uống đầy đủ cung phụng hắn, nhưng là mời người giúp việc mỗi ngày đến nấu cơm, đến giờ chưa cho hắn một đồng tiền nào.
Ông trước nay tiêu xài phung phí, hiện giờ một chút tiền cũng không có, muốn mua một điếu thuốc hay ngồi xe ra ngoài đều không được!
Ông làm sao chịu được!
“Thịnh Tứ! Ông có phải đàn ông hay không!”
Thịnh mẫu thét chói tai từ trong phòng chạy ra, giống như người điên mà đi cào cấu Thịnh phụ, trang sức là thứ đáng giá nhất bà còn giữ lại được, bây giờ một cái đều không còn!
Thịnh phụ không chú ý liền bị cào một đường trên mặt … lập tức bắt lấy tay bà quát trở về “Bà đang làm gì!”
“Ông là đồ bất lực!” Thịnh mẫu tiếp tục đánh, lúc đầu bà còn có thể duy trì được biểu hiện ôn nhu giả dối, nhưng Thịnh phụ không có tiền lại còn trộm trang sức của bà! “Đem tiền trả lại cho tôi!”
Móng tay dài lại cào một vết trên mặt, thậm chí chảy máu, Thịnh phụ đau đến giật mình, tức giận nắm lấy tóc bà rồi đẩy ra, “Mấy thứ đó đều là tôi mua!”
Dù có sống trong nhung lụa thì hắn cũng là đàn ông, đẩy mạnh một cái làm lưng Thịnh mẫu bịch một tiếng đánh vào trên bàn rồi ngã xuống đất, có thể nghe được chút tiếng xương cốt vang lên…
Thịnh phụ không thèm để ý mà chỉnh sửa lại quần áo của mình, bước ra ngoài còn hừ một tiếng, “Bà điên.”
Thịnh mẫu nằm trên mặt đất, hơi vừa động đậy liền đau đến trên trán cũng toát mồ hôi lạnh, kêu rên một tiếng, dù sao bà đã không còn trẻ nữa…Nhìn theo bóng người không thèm để ý đi xa, bà chỉ nằm ở trên mặt đất lạnh lẽo không ngừng rơi lệ…
Thẳng đến khi buổi tối Thịnh Lê trở về, mới phát hiện ra bà còn nằm trên đất.
“Mẹ?” Thịnh Lê đang mệt mỏi cũng không khỏi chấn kinh, vội vàng gọi xe cấp cứu.
Đến bệnh viện kiểm tra được kết quả là gãy xương ở thắt lưng, cần phải nhập viện điều trị. Thịnh phụ qua hai ngày mới vào xem, Thịnh mẫu thì nằm trên giường không ngừng chửi rủa, cuối cùng hai người cãi nhau ầm ĩ.
Thịnh Lê bên cạnh nhìn thấy chỉ mệt mỏi mà ấn trán, đi ra ngoài rồi đóng cửa lại, đem tất cả âm thanh ồn áo đều che lại. Hiện giờ Thịnh gia thất thế, bản thân cũng trở thành thịt cá, trước kia những kẻ đi theo phía sau hắn như tùy tùng đã nhanh chóng trở mặt, không nói đến việc bị người chế nhạo, chỉ nói đến việc hắn căn bản tìm không thấy vông việc gì tốt đã vô cùng đau dầu.
Tinh Nhan cùng Thịnh Ngự đều không phải kiểu người thương xót mềm lòng. Không nhắc đến việc cho hắn một cơ hội có khi chính là cho mình chôn một mối họa, chỉ việc điều kiện trao đổi của nguyên chủ và kết cục của Quý gia trong cốt truyện, Thịnh Lê hiển nhiên cũng phải nếm trải một chút.
Thịnh Lê ra ngoài tìm công tác đều bị Quý gia âm thầm cản trở, hơn nữa thanh danh của hắn và Thịnh gia vốn chẳng tốt đẹp gì, có thể tìm được một công việc kiếm tiền đều vô cùng khó khăn, dù tìm được cũng chỉ là nhận được tiền lương ít ỏi, còn phải ứng phó cha mẹ trong nhà.… Thịnh Lê đột nhiên cảm thấy mỏi mệt vô lực.
“Ồn ào cái gì! Nghĩ bệnh viện là của hai người chắc?!” Trong phòng bệnh, những người khác đều bị phiền mà quát lại, nhưng Thịnh phụ Thịnh mẫu đều chẳng phải người có thể nhẫn nại hay khiêm nhường, lập tức trong phòng loạn thành cái chợ.
Ồn áo đến bác sĩ phải đến dẹp loạn, Thịnh Lê lúc này mới hít một hơi lần nữa đi vào, sớm đã chẳng còn kiêu ngạo mà đi xin lỗi, “Thật ngại quá.…”
Thịnh mẫu cuối cùng vẫn về nhà, nhưng Thịnh phụ sao có thể chiếu cố bà, Thịnh Lê không còn cách nào chỉ có thuê một người chăm sóc, chỉ là bởi vậy mà tiền lương mỗi tháng càng thêm ít. Người chăm sóc cũng không quá tỉ mỉ, Thịnh mẫu nhanh chóng cả người già đi, nằm ở trên giường nửa chết nửa sống……
Thịnh phụ do bán không ít đồ của bà mà còn chút tiền, nhưng sao có thể lấy ra. Ông vốn dĩ ham mê sắc đẹp, bằng không cũng không có khả năng tìm tiểu tam bên ngoài, bây giờ lười về nhà đối mặt với bà thím già, suốt ngày ra ngoài lêu lỏng.
Chỉ là hiện giờ ông không đi được những chỗ sang trọng, chỉ đến những chỗ thấp kém, cũng không biết có thể nhiễm bệnh hay không……
………
Sau khi Thịnh Thế sụp đổ.
Căn bản không chờ phân chia cái bánh kem Thịnh Thế thì Thịnh Ngự cùng Tinh Nhan đã nhanh chóng kết hôn. Cho dù Quý phụ không tình nguyện, nhưng ông không lay chuyển được tiểu công chúa nhà mình.
—— nhưng cùng lúc đó, tin tức Thịnh Ngự vì tiền mới cùng con gái của Quý gia ở bên nhau đã ồn ào khắp nơi. Người bên ngoài đều cho rằng, Quý Tri Phi cả đời đánh nhạn lại hồ đồ nhất thời, sớm muộn cũng có ngày rơi vào trong tay nhạn.
Quý phụ nghe được tin liền ở trong nhà tức muốn nổ tung, không ngừng đi qua đi lại, “Bảo bối của chúng ta còn cần phải dựa vào tiền sao!”
“Xinh đẹp đáng yêu như vậy! Bọn họ có phải bị mù hết rồi không!”
Thịnh Ngự cũng nghiêm túc ngồi nghe, một bên cầm dao gọt trái cây thuần thục gọt vỏ táo, một bên mím môi gật đầu, trầm giọng mắng, “Bị mù!”
Quý phụ thấy có người phụ họa, càng mắng lớn hơn, “Từng người từng người đều là ngu xuẩn!”
Quý mẫu xem hai người ngươi một câu ta một câu mắng đến hăng say, không khỏi đỡ trán, hai người này không cảm thấy trọng điểm sai rồi sao…
Lại xem con gái nhà mình, đang ngồi xếp bằng bên cạnh Thịnh Ngự, cảm giác được bà đang nhìn liền ngẩng đầu lộ ra một cái tươi cười dò hỏi, trong miệng còn đang ngậm miếng táo nhỏ do Thịnh Ngự vừa mới cắt.
Âm thanh cắn răng rắc, răng rắc vang lên rõ ràng.
Quý mẫu:……
Người bình thường nghe thấy lão công của mình là vì tiền mới chịu kết hôn…… sẽ phản ứng như vầy sao? Quý mẫu cảm thấy trong nhà này có lẽ chỉ có mỗi bà là người bình thường.
Vì thế người bình thường này chỉ có thể ôn nhu cười cười, “Nhan Nhan, Thịnh Ngự, tối nay muốn ăn cái gì?”
Vừa nhắc đến thức ăn, Tinh Nhan đột nhiên cảm thấy có chút buồn nôn, lập tức đứng lên chạy vào phòng vệ sinh.
“Nhan Nhan!” Thịnh Ngự thấy vậy cũng trực tiếp ném dao nhỏ, vội vàng chạy theo, đến phía sau vỗ nhẹ lên lưng cô, mặt mày nhíu chặt đầy lo lắng.
Quý phụ cũng không rảnh lo mắng chửi người nữa, “Làm sao vậy làm sao vậy!”
Quý mẫu tuy là lo lắng, nhưng trấn định rất nhiều so với hai người đàn ông trong nhà, bà nhìn một lúc rồi đột nhiên hỏi, “Nhan Nhan, con có phải có rồi.…”
“…Có?”
Lời này vừa ra, hai người đàn ông lập tức ngây người tại chỗ…
……
Vì vậy lời đồn bao ngoài nổi lên không bao lâu liền ở một ngày hoàn toàn biến mất. Ngày đó, ông chủ phía sau của công ty nhỏ đoạt được nhiều lợi ích nhất của Thịnh Thế rốt cuộc xuất hiện.
Người đàn ông nhìn qua lạnh nhạt cấm dục đang ôn nhu ôm lấy người phụ nữ bên cạnh, bụng của cô có vẻ hơi mập một chút.
Sau đó tự mình tuyên bố phu nhân đã có tin vui, hơn nữa con cái sau này sẽ theo họ Quý.
Lúc này một đám người mới sâu kín nhìn về phía Quý phụ mập mạp đang cười tủm tỉm đứng một bên.
Giận đến nghiến răng. Ha hả, mẹ nó rốt cuộc ai bị nhạn mổ mắt!