Thịnh Ngự biết, đây là đang muốn xem phản ứng của hắn.
Cũng không phải bắt hắn chỉ lựa chọn một, giữa Thịnh gia cùng Tinh Nhan, bản kế hoạch này của Quý phụ cũng không phải muốn người chết ta sống hay muốn nuốt chửng Thịnh gia, chỉ là Tinh Nhan chịu khổ như vậy, ông chỉ muốn cho Thịnh gia một chút cảnh cáo nhớ đời mà thôi.
Thịnh Ngự không nói gì chỉ là lấy bút viết thêm vài nội dung lên trên.
Quý phụ nhìn một hồi, không khỏi kinh ngạc.
“Đây là…”
Nếu chiếu theo kế hoạch thêm vào này đối với Quý gia mà nói đúng là rất tốt, nhưng đối Thịnh gia mà nói, chỉ sợ không chống đỡ nổi……
Chỉ là, Quý phụ không biết hắn càng muốn hủy diệt Thịnh gia.
Hắn không cần Quý phụ thay hắn làm gì, bao nhiêu năm nay hắn vẫn luôn ầm thầm chuẩn bị, đã là đàn ông việc của mình phải tự mình đi làm, chỉ là hiện tại hắn nên vì Nhan Nhan mà suy nghĩ một chút đến lợi ích của Quý gia, có thể điều chỉnh phối hợp một chút cũng không có vấn đề gì.
Thịnh gia lúc trước nhờ của hồi môn của mẫu thân hắn mà vượt qua sóng gió, nhưng phụ thân kia lại nhân lúc mẫu thân bệnh nặng mà dùng tiểu tam chọc giận người, sau này còn muốn đem Thịnh gia giao lại cho Thịnh Lê. Mẫu thân hắn trước khi qua đời đã nói, hết lòng giúp đỡ vực dậy Thịnh gia là việc mà bà hối hận nhất.
Hắn cần thiết phá đổ nó.
………
Khi hai người cùng xuống lầu, Tinh Nhan nhìn nhìn liền nhận ra Quý phụ có vẻ đã tiếp nhận Thịnh Ngự rồi.
Đến nỗi bọn họ rốt cuộc nói chuyện gì, cô đã đoán được nhưng một tiểu công chúa không nên lo lắng những chuyện này.
Trong cốt truyện Thịnh Lê có Quý phụ hết lòng trợ giúp nên mới nắm giữ được Thịnh Thế, nhưng cũng vô cùng gian nan nhiều lần sắp đổ, có thể thấy được Thịnh Ngự đã kế hoạch rất tốt, hiện giờ tình thế xoay ngược lại, Quý phụ đã đứng về bên này……vậy càng không cần phải nói.
“Để con hỗ trợ.” Thịnh Ngự nhìn thấy Quý mẫu vào phòng bếp, cũng đứng lên đi theo. Nói xong chính hắn cũng ngẩn người, cảm thấy kỳ quái bản thân lại nói như vậy.
Rõ ràng hắn trước giờ cũng chưa từng vào phòng bếp, nhưng cố tình hắn có một loại cảm giác, bất luận thứ gì trong phòng bếp hắn đều có thể làm được.
Nghe vậy ba người còn lại cũng không khỏi sửng sốt một hồi.
“Không cần không cần.” Quý mẫu lấy lại tinh thần cười cười, lắc đầu, có tâm ý là được rồi. Rốt cuộc Thịnh Ngự nhìn qua không hề giống người sẽ vào bếp.
Quý phụ lúc này cũng không có ý khó dễ hắn, “Vẫn là lại đây…”
Nhưng Tinh Nhan sau khi bất ngờ liền ấn ông ngồi xuống.
“Cho anh ấy đi đai.” Một loại bản năng trực giác khiến cô rất tin tưởng hắn, “Nhất định sẽ làm mọi người bất ngờ vô cùng!” Giống như trong quá khứ, cô đã vô số lần được thử qua tay nghề của hắn.
Thịnh Ngự cũng chỉ dung túng nhìn cô.
.....
Lúc sau, trên bàn ăn.
“Thế nào thế nào!” Tinh Nhan chờ mong nhìn chằm chằm Quý phụ, “Ăn ngon đúng không?”
Tuy là câu hỏi, nhưng gương mặt cô rõ ràng là đang khẳng định.
Quý phụ đột nhiên không vui nữa, hừ một tiếng, che lại lương tâm mà nhận xét một câu: “Bình thường thôi.”
Tinh Nhan không tin mà nếm nếm, “Không phải nha, rất ngon mà.”
Thịnh Ngự càng thêm dung túng không ngừng gấp thức ăn cho cô. Quý phụ thì càng xem Thịnh Ngự không vừa mắt, không ngừng liếc mắt phóng dao.
Quý mẫu chỉ phải ngồi xem rồi cười bất đắc dĩ. Người một nhà trên bàn cơm cũng không an tĩnh, lại tràn ngập ấm áp.
………
Chỉ là hai người đàn ông có một điểm giống nhau, ở nhà thì ôn hoà chu đáo nhưng ở bên ngoài làm việc rất dứt khoát quả quyết.
Thịnh Lê vốn dĩ chuẩn bị hôm sau mang theo bác sĩ đi xem Liễu Nguyệt Nguyệt, hắn vẫn lo lắng khả năng cô mang thai.
Nhưng mới chỉ qua một ngày, tất cả mọi thứ đột nhiên liền thay đổi.
—— Quý gia đột nhiên nhắm vào Thịnh gia.
Lần này không chỉ là làm họ mất mặt trước dư luận nữa mà là hành động thực tế. Không biết phía truyền thông từ nơi nào thu được tin tức, hạng mục đầu tư gần nhất của Thịnh Thế xảy ra vấn đề, tài chính thiếu hụt nghiêm trọng, hơn nữa còn có việc lấy hàng kém chất lượng thay thế, còn trốn thuế.
Vốn dĩ công chúng vì sự kiện lần trước đã không mấy hảo cảm, lần này còn là sử dụng hàng kém chất lượng……Nước có thể chở thuyền cũng có thể lật thuyền, sự tín nhiệm của người tiêu dùng và công chúng cũng vô cùng quan trọng.
Thịnh gia vội vã làm sáng tỏ, bộ phận xã giao vội vàng muốn chết, nhóm luật sư cũng toàn bộ đều phải phân công làm việc hết sức.
Nhưng cố tình, những thông tin này không phải bịa đặt, sau lưng còn có Quý gia duy trì.
Vì vậy thủ đoạn tẩy trắng cuối cùng đều vô ích, chưa được bao Thịnh Thế liền biến thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Cùng lúc đó, một công ty nhỏ cũng đến góp một chân nhắm vào Thịnh Thế, nhưng lúc này cũng không có bao nhiêu người chú ý, tất cả lực chú ý của Thịnh gia đều ở trên Quý gia. Công ty nhỏ này mới thành lập chưa lâu, tuy phát triển tốt nhưng muốn cùng quái vật khổng lồ như Thịnh Thế so sánh thì không cần để mắt.
Chỉ là không nghĩ tới, chỉ qua một thời gian, người đối với Thịnh gia uy hϊếp lớn hơn ngược lại là công ty không ai để ý này.
Bởi vì Thịnh Thế tuy rằng kinh doanh nhiều nghề, nhưng xét đến cùng khoa học kỹ thuật, sản phẩm điện tử mới là thứ giúp bọ họ làm giàu cơ bản.
Khoảng thời gian Thịnh phụ cầm quyền, Thịnh gia tuy miễn cưỡng duy trì nhưng kỹ thuật lại không có nhiều phát triển, mà phương diện này không ngừng mỗi này vận chuyển, không tiến lên nhất định sẽ bị tuột lại phía sau, đến hiện tại Thịnh Thế từ người dẫn đầu thị trường đã trở thành cùng các công ty khác không phân cao thấp. Hoàn toàn dựa vào nhãn hiệu lâu đời mà duy trì.
Thịnh Lê vốn cũng có tầm nhìn xa, có lẽ dưới sự điều hành của hắn qua vài năm Thịnh Thế sẽ khôi phục lại, nhưng lúc này đã không còn cơ hội đó.
Thịnh gia đang bị đẩy ra chỉ trích, mà công ty nhỏ kia cũng chỉ chuyên kinh doanh mảng khoa học kỹ thuật. Đặc biệt—— khoa học kỹ thuật kỹ thuật của bọn họ vứt bỏ Thịnh gia không chỉ một chút.
Kết quả đương nhiên càng làm Thịnh Thế tổn thất nghiêm trọng.
Thịnh gia lúc này có thể là đang bị khốn cảnh vây quanh. Không ít thế lực đối địch trước kia, thậm chí có cả bên đã từng hợp tác cũng bắt đầu bỏ đá xuống giếng, Thịnh gia là một cái bánh kem rất lớn, một nhà hai nhà là ăn không hết, rất nhiều thế lực đều đang chuẩn bị phân một góc.
Thịnh phụ đã rớt một đống tóc.
Thịnh mẫu thì không ngừng chạy đến Quý gia cầu tình, giao thiệp các thứ.
Vào lúc này, ai còn lo lắng Liễu Nguyệt Nguyệt đang trong ngục giam chứ. Thịnh Lê cũng rất muốn quan tâm, nhưng mỗi ngày bận đến đầu óc choáng váng, cũng là có lòng nhưng không có sức.
Nhóm luật sư của Thịnh gia ban đầu tận tâm giúp cô làm thủ tục bảo lãnh cũng toàn bộ phải trở về bận rộn.
Liễu Nguyệt Nguyệt lúc này cũng ăn không ít đau khổ.
Bên trong trại tạm giam đều có quy định nghiêm ngặt, lúc đi vào cần phải kiểm tra, quần áo toàn bộ cởi sạch, dây thép bên trong nội y đều phải lấy ra, ngay cả dây kéo quần cũng không thể giữ lại, lúc ấy bởi vì có Thịnh Lê nên cô không cần trải qua trình tự này.
Ngay từ đầu cô là bị đặc thù chiếu cố, bữa ăn thì không cần phải nói, ở cũng không phải loại bình thường tám mười người chen chúc, mà là phòng đơn.
Trừ bỏ mỗi ngày chỉ có thể loanh quanh trong một phòng nhỏ, giống như đem một con chim bắt lại bỏ vào l*иg, có chút nghẹn khuất nhưng cũng không có việc gì.
Nhưng hiện tại Thịnh gia thất thế, đang lung lay không ngừng, hết thảy đãi ngộ đều thay đổi.
Bữa ăn cũng trở nên kém cỏi.
Phòng đơn đổi thành phòng tám người.
Trình tự kiểm tra lúc trước bỏ qua bây giờ cũng phải làm lại.
Trước đó đãi ngộ của cô rất tốt làm bên trong phòng giam có không ít người ghen ghét. Hiện giờ cô té xuống, tự nhiên càng nhiều người vui mừng, biến đổi đa dạng biện pháp khi dễ cô.
……
Nhưng Thịnh Lê vẫn là nhớ đến Liễu Nguyệt Nguyệt.
Chờ hắn rốt cuộc rút ra chút thời gian đi vào thăm, lúc nhìn thấy Liễu Nguyệt Nguyệt thiếu chút nữa nhận không ra.
Có thể mê hoặc Thịnh Lê, Liễu Nguyệt Nguyệt mặc dù không phải xinh đẹp quyến rũ gì nhưng cũng có vài điểm hơn người. Đôi mắt cùng làn da là hơi điểm xuất sắc nhất trên người cô. Hiện giờ làn da khô vàng tái nhợt, biểu tình ủ dột thật sự là dọa Thịnh Lê nhảy dựng.
Nhưng rốt cuộc vẫn là người trong lòng.
Thấy cô bắt đầu khóc lên, Thịnh Lê vội vàng ôm lấy người an ủi, làm cô cố gắng lại chờ một chút, giải thích tình hình của Thịnh gia hiện giờ, làm cô kiên nhẫn chờ…
Về đến nhà, nghĩ tới nghĩ lui một hồi hắn vẫn làm vài luật sư tạm thời sang bên kia làm thủ tục bảo lãnh cô. Thịnh mẫu đang sứt đầu mẻ trán đương nhiên không đồng ý, Thịnh Lê khuyên không được dứt khoát nói rằng Liễu Nguyệt Nguyệt khả năng đang có thai.
Lúc này Thịnh mẫu giật mình, cắn chịu đựng làm luật sư mang bác sĩ đi qua, bắt đều bảo lãnh người. Có lẽ sẽ hơi phiền phức nhưng cũng không mất quá nhiều thời gian.
Chỉ là chuyện đời luôn luôn có những lúc vô cùng vừa vặn.
Cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, cố tình ngay lúc này——phía chính phủ đột nhiên bắt đầu có hành động.
Chẳng qua nguyên bản cốt truyện, Quý gia vì giúp Thịnh Lê mà đầu tư hạng mục này, sau đó bị đẩy ra để khai đao. Mà hiện giờ kẻ bị xuống tay là Thịnh gia.
Đối mặt với chính phủ, không có gì có thể tự xưng quái vật khổng lồ. Chính phủ ra tay trừng phạt, hơn nữa các thế lực xung quanh thừa cơ xâu xé……
Dường như chỉ trong một đêm, Thịnh gia ầm ầm sụp đổ.
……
Thịnh mẫu gần như mất hết lý trí, bà lúc trước tính toán hết thảy leo lên Thịnh phụ, còn không phải là vì tiền sao?
Biết rõ hai luật sư đi bảo lãnh Liễu Nguyệt Nguyệt kia cũng sẽ không có giúp ích gì cho công ty, nhưng bà vẫn là khống chế không được chính mình mà oán giận. Đặc biệt là biết Liễu Nguyệt Nguyệt không mang thai, hiện giờ chỉ đang chờ xét xử mà thôi.
Bà tức giận đến điên rồi lại không thể, cũng không dám đối phó với những người kia, chỉ có thể trút giận lên Liễu Nguyệt Nguyệt, cuối cùng cầm một ít tiền còn lại tìm người ở trong ngục giam “chiếu cố” cô.