Tay chân đã thả lỏng vừa xuống nước lại một lần nữa cứng đờ, thậm chí cơ thể còn không tự chủ được phát run.
Thịnh Ngực càng ôm chặt cô, nhưng có chút chân tay luống cuống, không biết nên làm sao để giúp đỡ cô, đang rất muốn nổi giận với chính mình.
Tinh Nhan thích ứng một hồi, nỗ lực xem nhẹ cảm giác rét lạnh sợ hãi, giọng nói vẫn có chút gian nan, “Hôn….em.”
Hắn cúi đầu nhìn chăm chú vào cô.
Tinh Nhan tiếp tục lặp lại “Hôn….hôn em đi”
Càng lâu cô càng cảm thấy lạnh, giống như bị vây chặt trong bóng tối, lạnh lẽo từ khắp bốn phía vọt tới, dường như đang muốn lôi kéo chân của cô. Đột nhiên lạnh đến môi cũng phát run.
Thịnh Ngự lập tức cuối đầu hôn cô, môi hắn vẫn còn đang ấm áp, ấm lạnh đối lập làm hai người cũng run rẩy. Hắn chỉ hơi dừng một chút lại tiếp túc hôn lên, không phải như mỗi lần đều mạnh mẽ cướp đoạt mà là ôn nhu an ủi, nhẹ nhàng liếʍ hôn, một lần một lần thân mật trấn an cơ thể đang lạnh của cô.
Tay ôm người kéo sát vào hắn, hôn đến khi cô không còn run lên. Tinh Nhan nhắm mắt lại, cảm nhận ôn nhu ấm áp từ giữa đôi môi cùng trên người hắn truyền lại, giống như cô lại được ngâm trong một dòng suối ấm áp, nhẹ nhàng bao phủ cô, dần dần xua tan đi lạnh lẽo xung quanh.
Cảm giác máu toàn thân đều có thể chảy xuôi bình thường, chân tay cũng không đến mức cứng ngắc nữa.
Thịnh Ngự luôn chú ý biểu tình trên mặt Tinh Nhan, đến khi phát hiện gương mặt cô đang từng chút khôi phục về bình thường, mới nhẹ nhàng thở ra. Bàn tay to lớn vẫn luôn nhẹ nhàng chậm rãi vỗ phía sau lưng cô, mang theo cảm giác bảo vệ cùng trấn an.
Cảm giác chân tay có thể cử động, Tinh Nhan thử điều khiển hai chân mình buông ra, không quấn lên eo của hắn nữa. Chỉ là hai chân vừa rơi vào trong nước, mất đi cảm giác ấm áp lập tức lại thấy lạnh lẽo bò lên.
Khống chế không được lại muốn lần nữa quấn lên eo hắn, tựa hồ chỉ có nơi đó mới là an toàn nhất. Tinh Nhan nắm chặt tay nhịn xuống, hơi kéo đầu hắn xuống rồi tự hôn lên.
Chỉ là cô hôn rất mạnh mẽ, muốn dùng tòan bộ sự chú ý và sức lực lúc này cho người trước mặt. Hắn cũng rất phối hợp mở miệng để cô tùy ý càn quét bên trong, vẫn tràn đây ôn nhu che chở.
Cứ như vậy một lần lại một lần.
Sau đó là một cánh tay, sau đó hai tay, cuối cùng cả người cô đều rời đi Thịnh Ngự, tuy vẫn được vây trong tay hắn nhưng đã không còn cả người dán sát.
Hắn từ đầu đến cuối đều vững vàng dung túng cô, nhưng trong mắt đều là sóng ngầm mãnh liệt, tay cũng nắm thật chặt.
Hai người duy trì tư thế một lúc lâu, sau đó Tinh Nhan mới từ từ cách hắn xa hai bước, cô đứng trong dòng nước xanh, nhẹ nhàng cười lên.
Rõ ràng sắc mặt vẫn tái nhợt, nhưng khóe mắt hơi nheo lại, vẫn như cũ diễm lệ hệt ngọn lửa, dù là nước trong hồ cũng không thể dập tắt.
Trái tim vẫn luôn treo lơ lửng cuối cùng được rơi xuống, hắn lại đem người ôm vào trong lòng, “Được rồi sao?”
Tinh Nhan cười rộ lên, rốt cuộc thành công.
Cô tiếp thu ký ức của nguyên chủ, nhưng trên thực tế cô không tự mình trải qua lần rơi xuống nước đầu tiên, chỉ có bản năng cơ thể này phản xạ sợ hãi mà thôi. Đây cũng là nguyên nhân cô có thể nhanh chóng làm được.
Còn nếu thật sự là chứng sợ hãi thì không thể dễ dàng như vậy.
Cô không suy nghĩ nhiều nữa mà lại quấn hai chân lên eo hắn, “Anh đoán đi?”
“Vậy là tốt rồi.” Thịnh Ngự cúi đầu hôn lên trán cô một cái thật sâu cũng thật ấm áp. Tâm tình không xong cũng dần bình ổn xuống.
Chỉ cần cô không còn sợ hãi nữa.
Nhìn ra được tâm trạng hắn vẫn luôn không yên, cô chỉ nhẹ nhàng tựa vào ngực hắn, lắng nghe tiếng tim đập trầm ổn, có cảm giác cực kỳ nhẹ nhàng, bình yên.
Tinh Nhan khẽ cười lên, cảm khái, “Em rốt cuộc có bao nhiêu thích anh đây”
Cô luôn cho rằng chuyện nhất kiến chung tình cùng cô không bao giờ liên quan, nhưng đúng là tình cảm là thứ không thể nói rõ, cô từ đầu thích hắn một cách không thể hiểu được, tìm không ra lý do, cũng chẳng nói được nguyên nhân, chỉ biết nhìn thấy hắn thì cảm thấy người đàn ông này nên thuộc về cô.
Lại còn thích đến mức an tâm tin cậy như vậy.
Thịnh Ngự nghe vậy thì hơi ngẩn ra, ánh mắt không tự chủ được mà tràn đầy ôn nhu.
“…… Ừm.” Giờ phút này, lời nói đều là dư thừa, chỉ cần hai người lại dựa gần hơn, ôm trong chốc lát là đủ.
Không biết qua bao lâu, Tinh Nhan đẩy hắn ra, nhìn một vòng hồ bơi rồi nhướng mày nhìn hắn, “Đến so đấu một lần được không?”
Cô tất nhiên biết bơi, tuy rằng cũng không quá nhiều yêu thích loại vận động này, nhưng hầu như mỗi người đều có một loại nghịch phản tâm lý, trải qua sự kiện lần trước cùng với một đoạn vừa nãy, cô nhìn thấy hồ bơi càng muốn chinh phục.
Người trong lòng khıêυ khí©h như vậy, đương nhiên không thể không đáp ứng. Thịnh Ngự không chút do dự gật đầu, nhìn cô xinh đẹp giống như mỹ nhân ngư ở biển sâu, ánh mắt không tự chủ mà tối xuống, “Có đặt cược gì không?”
Tinh Nhan nhìn vào mắt hắn, hơi dừng một chút rồi đột nhiên vượt qua bậc thang bước lên bờ.
“Có.”
“Nếu em thua…” Cô quay đầu lại, ánh mắt lưu chuyển nhìn hắn, ngón tay thon dài trắng muốt quấn lấy một sợ dây đen mỏng, nhìn qua cực kỳ dụ hoặc.
“Cho anh chọn một sợi được không?”
Đáp lại là xôn xao tiếng nước vang lên, hắn cũng lên bờ rồi đi đến gần cô, trong đôi mắt đen nhánh kia như đang bốc lên một chút ánh lửa, hơi động đậy hầu kết: “… Được.”
………
Nơi này cũng không có súng lệnh, nhưng cũng không hề tùy tiện, không biết Thịnh Ngự đi đến chỗ nào ấn công tắc liền nghe được một âm thanh vang lên, “3, 2, 1,”
Hai người chuẩn bị sẵn sàng, nghiêm túc lắng nghe,
“Go!”
Không rõ là ai trước ai sau, hai âm thanh lớn vang lên, cùng với hai bóng người lao xuống hồ bơi làm bọt nước văng tung tóe.
Cơ thể Thịnh Ngự ở trong nước như ẩn như hiện, mang theo chút gợi cảm đặc trưng của đàn ông, nhìn qua rất có lực lượng, cánh tay rắn chắc quạt một vòng liền vọt lên một đoạn.
Tinh Nhan trước nay đều là người hiếu thắng, ở trong nước linh hoạt như một con cá, nhìn người kia đang dẫn trước cũng nhanh hơn tốc độ.
Hai người đuổi theo, dán chặt không bỏ, nhìn thấy thành hồ trước mắt càng thêm đẩy nhanh tốc độ của mình.
Thành hồ càng gần, Thịnh Ngự càng ra sức, tim đập cũng nhanh hơn, ánh mắt thẳng tấp rồi lao về trước.
Ào một tiếng, hắn trồi lên mặt nước dựa vào thành hồ. Bất quá chỉ vài giây sau, bên cạnh cũng có một người vọt ra khỏi mặt nước, Tinh Nhan hơi hất hất tóc ra sau, hắn cảm giác như động tác của cô được tua chậm trước mắt hắn, nhìn tóc đen rũ xuống, sườn mặt tinh xảo, lông mi cong dài vươn vài giọt nước, đôi môi không biết đã khôi phục sắc đỏ từ lúc nào…
… Xuất thủy phù dung cũng chỉ là như vậy mà thôi.
Có chút bọt nước bị hất văng lên mặt làm hắn tỉnh lại, hắn cảm giác được nhiệt độ trên người không ngừng bay lên.
Chậm rãi bơi lại sau lưng cô……
“Nên, thực hiện cá cược rồi.”
Âm thanh cũng trở nên nặng nề, vươn đôi tay rắn chắc ôm cô vào lòng, lòng ngực nóng bỏng không có gì trở ngại mà dán chặt lên tấm lưng trắng nõn của cô.
Cảm nhận được hắn vây lấy cả người, Tinh Nhan chỉ là hơi hơi ngẩn người liền xoay lại.
“Được thôi.” Cô cười khẽ.
Hai chân quen thuộc mà quấn lên hông hắn, dùng phần đùi trong mịn màng chậm rãi ở sau thắt lưng hắn cọ xát, rồi tiến đến sát tai hắn, nhẹ nhàng thủ thỉ
“Nói cho em, anh, muốn cái nào?”
Phần dây áo dài để tiện cho một người cũng có thể mặc được, ngón tay đỏ thắm hơi trượt lên bên hông, sóng mắt lưu chuyển, thẳng tắp nhìn chằm chằm hắn.
Màu đen, màu đỏ, cùng với màu da trắng nõn, đối lập đánh sâu vào thị giác.
Cô khẽ hỏi, “Là cái này?”
Hô hấp hắn cũng bắt đầu nóng lên, cả người như sắp bốc cháy.
Tinh Nhan nhẹ nhàng cười rộ lên, ngón tay chậm rãi hạ xuống rồi nhẹ nhàng kéo kéo. Màu đen nơ bướm từng chút rút lại, giấy tiếp theo phải bị mở ra. Hơi nheo mắt cười lên nhìn hắn, “Hay là… sợi này?”
Nhưng cô cố tình không biết sống chết, hai đùi thong thả mà cọ xát bên hông, ngón chân cũng bắt đầu di chuyển lên xuống.
Toàn thân hắn nháy mắt căng thẳng.
Cảm giác ngón chân phía sau từ bên hông chuyển qua đùi, lại từ từ di chuyển lên trên…… Chậm rãi chậm rãi, nhưng không chịu cho người khác thảo mãn, làm tâm hắn đều nhấc lên....cực kỳ khó nhịn. Không gian yên tĩnh, tiếng tim đập của hắn vang lên như tiếng trống.
“Hửm?”
Trong nháy mắt ngón chân cô di chuyển đến chỗ kia, hắn không khỏi rên lên một tiếng, ngọn lửa rốt cuộc thiêu đốt tràn ra ngoài.
“Nhan Nhan…”
Hắn bóp chặt vòng eo trước mắt rồi kéo chặt người vào lòng, duỗi tay ra dây lưng phía sau nắm lấy……kéo ra……
“Nhan Nhan…”
Bức màn dày nặng ngăn cách ánh mặt trời bên ngoài.
Chỉ có thể nhìn đến bên trong hồ bơi xanh miết, có vài mảnh vải nhỏ đang phiêu đãng.
………
Nhưng cũng cùng lúc đó, có người ở nơi khác đang hỏng mất.
“A Lê, em thật sự không có cố ý đẩy người xuống nước.” Liễu Nguyệt Nguyệt ôm lấy Thịnh Lê, rốt cuộc ức chế không được, ủy khuất mà nhỏ giọng thút thít.
Cô thật sự không biết cô ấy lại sợ nước như vậy, lúc đó không phải cô đã bảo Thịnh Lê xuống nước cứu người rồi sao?
Thịnh Lê vỗ phía sau lưng, đau lòng liên tục trấn an, “Không sợ, không sợ, anh biết mà.”
“Sao lại đối xử với em như vậy chứ?”
Cô cũng không phải cố ý cướp đi A Lê, bọn họ vốn dĩ cũng không có cảm tình không phải sao.
Nhóm luật sư của Thịnh gia rõ ràng thiếu chút nữa là có thể tìm người bảo lãnh cô ra ngoài, lại thất bại trong gang tấc. Cho tới bây giờ, sắc trời đang tối dần mà những người đó vẫn còn đang cãi nhau.
Cô tối nay…… Còn có thể ra ngoài sao?
Cô không muốn ngủ ở trong ngục giam. Chỉ nghĩ đến tình cảnh trong ngục giam cô liền cảm thấy buồn nôn……