Quyển 2: Tương giao với đại ca cấm dục (7)

Hơi thở ấm áp triền miên, theo lỗ tai chui thẳng vào trong lòng hắn, hắn chỉ cảm thấy một chút phòng tuyến vốn chẳng kiêng cố gì trước mặt cô cũng đi theo mà vỡ ra.

“Cô trước kia thích Thịnh Lê.”

Hắn nhìn chằm chằm Tinh Nhan, tùy ý đôi môi cô càng ngày càng gần hắn, lại không có phản ứng gì, chỉ là muốn tìm một đáp án.

Tinh Nhan đột nhiên cười ra tiếng, “Ghen tị sao?”

Thịnh Ngự quay mặt đi, trái tim đang nhảy lên vui sướиɠ cũng chậm rãi chậm lại, trở nên nặng nề.

Có lúc tôi trực tiếp nói ra chuyện trước kia em thích người khác, cũng không phải muốn nghe được câu một hài hước đáp lại.

—— tôi chỉ muốn, em dùng đôi môi lấp kín tôi, dùng thực tế nói cho tôi biết người em thích hiện tại là tôi.

Thật là muộn tao mà, Tinh Nhan nhìn biểu tình hờn dỗi của hắn không khỏi thở dài, “Đó là trước đây.”

Cô hơi nhẹ giọng cười rồi nâng mặt hắn lên, chiều theo ý tưởng hắn mà chậm rãi kề sát

“Hiện tại em thích…”

Thịnh Ngự nhìn chăm chằm đôi môi đỏ tươi đang đến gần, trái tim lại không tự chủ được mà đập mạnh lên.

Cái trán kề cái trán, chóp mũi đỉnh chóp mũi.

Đôi mắt cô lấp lánh lưu chuyển, ái muội triền miên, hơi thở ấm áp ngọt ngào phun ra giữa đôi môi, quấn quýt ở giữa, hắn gần như đã tưởng tượng ra cảm xúc tốt đẹp nhường nào khi được chạm vào. Hắn không tự chủ mà nuốt nước bọt, hầu kết không ngừng lên xuống, tâm cũng nhấc lên cao.

Nhưng đúng lúc này, cô lại không làm gì thêm.

“Anh cảm giác được sao?” Tinh Nhan cười khẽ, hai cánh môi đóng mở có chút rung động nho nhỏ, chỉ một chút là có thể chạm vào hắn, lại cố tình không đến gần.

Ngón tay lại luồn ra sau, nhẹ nhàng xoa xoa phía sau tai hắn, làm hắn cảm thấy ngứa ngáy toàn thân.

“Hả? Đại ca?”

Ngay lúc này tất cả lý trí đều biến mất, Thịnh Ngự nhắm mắt nhận mệnh, đưa tay đem cô kéo vào trong lòng ngực, gắt gao siết chặt eo, hắn không nhịn được nữa mà mãnh liệt hôn lên.

Điên cuồng, kịch liệt.

——cô thật biết cách khiến hắn phát điên mà.

Tinh Nhan ngã ngồi vào người hắn, phía dưới là phần đùi với cơ bắp rắn chắc, vòng eo bị siết lấy ấn chặt vào người hắn, đôi môi cũng lập tức bị cạy ra, mạnh mẽ cướp lấy.

Tinh Nhan thấy vậy liền hài lòng nhướng mày, đôi mắt cũng toàn là ý cười, vươn tay choàng qua cổ hắn, hơi nâng cằm lên bắt đầu tranh đoạt quyền chủ động.

Thịnh Ngự hơi bất ngờ, sau đó hôn càng thêm hung ác.

Tất cả du͙© vọиɠ đều bị khơi mào, tất cả những rung lẫn động kìm ném của hắn đều trong khoảnh khắc này hóa thành ngọn lửa hừng hực, muốn thiêu đốt toàn thân cô.

Một người so với một người hôn càng thêm dùng sức.

Trong lúc vô tình, Tinh Nhan hơi mạnh tay làm cúc áo sơ mi trước ngực hắn đều bung ra, lạch cạch rơi xuống trên mặt đất, vang lên vài tiếng rõ ràng.

Ngón tay dọc theo hầu kết gợi cảm trượt xuống. Móng tay có chút dài nhẹ nhàng đè trên làn da. Hô hấp của Thịnh Ngực càng thêm dồn dập, hầu kết lên xuống không ngừng, tay càng thêm siết lại, nhưng cưỡng chế bản thân không có thêm hành động khác.

——lửa bị đốt lên nhưng không được dập, chỉ có thể ở trên môi dùng sức để phát tiết.

Thẳng đến khi Tinh Nhan có chút chống đỡ không được, không còn cùng hắn tranh đoạt, thở hổn hển dựa hết vào ngực hắn, hắn mới hơi hài lòng buông ra.

Cái trán chống lên trán cô, nhìn khóe mắt cô có chút đỏ lên, đang không ngừng thở dốc, nhịn không được mà thương tiếc khẽ hôn lên khóe môi sưng đỏ của cô. Gương mặt thoạt nhìn vẫn bình tĩnh, nhưng trong mắt đều là kích động.

Đến khi hô hấp của Tinh Nhan khôi phục lại, lập tức không cho cô cơ hội phản ứng, bàn tay to lớn đã nháy mắt đè lại sau ót cô, lại một lần nữa ôm cả người vào lòng, bá đạo hôn lên đôi môi đã sưng đỏ, bắt đầu lập lại một lần.

………

Thời gian nhanh chóng trôi qua, đã sắp đến giờ nghỉ trưa.

Trợ lý đang ở bên ngoài, nhìn nhìn thời gian, không khỏi vì Thịnh phó tổng lặng lẽ giơ lên ngón cái, lập tức trấn định mà đặt hai phần cơm trưa. Thịnh phó tổng luôn là người cuồng công tác, bình thường mỗi khi đến buổi trưa đều sẽ yêu cầu cô đặt một phần cơm, rồi trầm mình trong văn phòng, khẩu vị cũng đơn giản cực kỳ.

Tuy rằng cô cảm thấy lần này giữa trưa chắc là sẽ ra ngoài ăn, nhưng lỡ như… Hai người gặp được chuyện gì vui vẻ trầm mê trong đó quên thời gian thì sao? Rốt cuộc lúc này cả hai người đều chưa đi ra, một trợ lý tốt phải suy xét nhiều một chút.

Mà lúc này trong phòng.

Tinh Nhan liếʍ liếʍ đôi môi đã sưng lên của mình, hơ tê một tiếng kêu ra. Có chút tiếc nuối mà chọc chọc ngực của người này, đáng tiếc nơi này không thích hợp.

Dáng vẻ của Thịnh Ngự lúc này vô cùng hấp dẫn, áo sơ mi bung ra, làm lộ ra một phần cơ ngực rắc chắc, nửa che nửa lộ. Ánh mắt ở trên người hắn dạo qua một vòng, Tinh Nhan đột nhiên cười đề nghị: “Dạy em bơi được không?”

Bơi lội là một hoạt động rất tốt, sợ nước cũng là một nhược điểm quá lớn.

Bàn tay đang không ngừng vỗ nhẹ phần lưng cô hơi dừng một chút, “Không phải em sợ nước sao?”

Tinh Nhan nhìn đôi mắt đen của hắn, hơi kề sát lại.

“Có anh, em sẽ không sợ.”

Trái tim lại không tiền đồ mà đập mạnh một chút, hắn nhìn sang chỗ khác, “Được.”

“Vậy, nhà anh có bể bơi không?” Cô vừa hỏi, đầu ngón tay cũng một chút một chút trượt xuống dưới, cảm giác được hắn lập tức cứng đờ, cả người căng thẳng.

“…… Có.” Hắn hơi nắm chặt tay, mím môi rồi đột nhiên bưng ly cà phê đã lạnh ngắt lên uống một ngụm.

Tinh Nhan lúc này mới vừa lòng cười rộ lên, “Em đói bụng rồi, chúng ta đi trưa đi?”

Muộn tao lúc bị trêu chọc quả nhiên đáng yêu.

………

Thang máy "tinh" một tiếng mở ra.

Tiểu lễ tân tò mò mà nhìn qua, lập tức nụ cười chuyên nghiệp đã luyện tập cả tám trăm lần, ngay cả trong lúc ngủ mơ đều có thể duy trì thiếu chút nữa nứt ra, trong lòng cô đang có một đàn ngựa thoát cương chạy qua.

Lúc này đang là giờ nghỉ trưa nên người trong công ty đa phần đều ra ngoài ăn trưa hoặc đi nghỉ ngơi. Chỉ có các cô là lễ tân tương đối đặc biệt, yêu cầu tùy thời đều có người canh giữ nên thông thường là hai người thay ca ăn cơm. Lúc này may mắn cô còn ở trên sảnh mới nhìn thấy được cảnh tượng hiếm có này.

Đại mỹ nhân phong tình vạn chủng cùng Thịnh phó tổng cùng nhau đi ra, chuyện này cô đã sớm đoán được, nắm tay nhau cũng không có gì. Nhưng mà… Má ơi Má ơi Má ơi!

Trước nay nút áo đều cài đến cao nhất, luôn luôn cấm dục lạnh nhạt Phó tổng……bây giờ lại xả áo phơi ngực ra, một bộ bị người xâu xé. Tiểu lễ tân không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt kinh dị.

Thật… là lợi hại nha!

…………

Hai người đến Như Ngọc Các ăn cơm. Nơi đây là nhà hàng đã nổi tiếng lâu đời, khẩu vị cực kỳ được ưa chuộng, bọn họ không có hẹn trước lại đến lúc giờ cơm trưa đông khách nên vài món ăn chiêu bài đã hết sạch.

Tinh Nhan cũng không thèm để ý chỉ lôi kéo người bên cạnh lên lầu hai tìm vị trí ngồi xuống. Thuận tiện túm lấy người đang định đi đối diện ngồi, nói thẳng, “Ngồi bên cạnh em.”

Thịnh Ngự trầm ngâm một hồi rồi ngồi xuống.

“Thực xin lỗi.” Hắn không nhịn được mà xin lỗi.

Cứ việc biết bình thường đồ ăn ở đây cũng rất ngon, nhưng hắn vẫn có cảm giác cô luôn phải được đến thứ tốt nhất.

Tinh Nhan nhìn hắn một cái, hiểu ra hắn đang suy nghĩ cái gì, cũng không nói lời gì khách sáo, chỉ thấp giọng cười, “Vậy anh nhớ rõ thiếu nợ em đó.”

“Thiếu nợ phải trả người”

Ánh mắt ở trên người hắn dạo qua một vòng, hơi híp híp mắt nâng lên cằm, khí thế lập tức bay lên, chỉ có hai người cô cũng không cần làm tiểu công chúa, “Anh là của em, không được cho người khác chạm vào biết không?”

Nhìn cô nheo mắt lại, nhịp tim hắn lại bay nhanh một hồi lâu mới bình thường lại, chậm rãi gật đầu.

Tinh Nhan vừa lòng, thưởng cho hắn một ngụm hôn trên môi.

Thịnh Ngự liền ngẩn người, trong ánh mắt cũng lấp lánh một chút, lẳng lặng mà đem thực đơn đẩy cho cô, rồi rót một ly nước nóng.

Đang muốn đẩy qua thì không biết nghĩ đến cái gì, kéo lại sờ nhiệt độ một chút

—— không biết tại sao, hắn biết cô thích nước vừa ấm.

Sau đó lại lấy một cái cái ly không, đem nước hơi nóng đổ qua, rồi lại rót trở về, động tác cực kỳ kiên nhẫn. Dù vẻ ngoài lạnh nhạt sắc bén cũng không giấu được phần nhu hòa.

Tinh Nhan nhìn thấy cũng không không chế được mà cười, ngọt ngào mà hỏi, “Anh đang làm gì?”

Thịnh Ngự thử độ ấm vừa phải mới đưa qua cho cô, chỉ là giọng điệu thản nhiên trả lời, “Em không phải thích uống nước ấm vừa phải sao?” Lại không phải chuyện gì...

Tinh Nhan đột nhiên nói, “Em biết vì sao vận khí mình không tốt rồi.”

Thịnh Ngự nghe vậy liền không vui nhíu mày, mặt cũng banh ra.

Cô nghiêng người sát vào hắn, hơi hôn lên gương mặt đẹp trai này.

“Có lẽ,” nhẹ nhàng cười nói, “Tất cả vận may của em đều dùng gặp anh rồi.”

Gương mặt hắn liền không banh nổi nữa mà mềm xuống, giọng nói nho nhỏ kia giống như chui thẳng vào lòng, mang đến một chút ngứa ngáy lại tê dại.

Một bữa cơm ăn đến ngọt ngào vô cùng.

Nhưng ăn trưa xong Tinh Nhan cũng không đi theo Thịnh Ngự về công ty. Rốt cuộc không thể chỉ biết yêu đương suốt ngày, buổi sáng hiệu suất làm việc của hắn không chừng đã thấp đến kỷ lục rồi, nếu buổi chiều cô lại đi theo, chỉ sợ tối nay hắn không cần ngủ nữa.

Thịnh Ngự đành lái xe đưa cô về nhà. Chiếc Maybach đã tắt máy dừng lại một hồi, nhưng người đang đứng trước cửa xe chỉ lo nhìn thẳng, không hề có ý định đưa cái túi nhỏ trên tay qua.

Tinh Nhan nhìn hắn một cái, không khỏi cười nhạo trong lòng, thật là muộn tao mà.

Cô ngoắc ngoắc ngón tay, “Lại đây.”

Chờ hắn đến gần liền trực tiếp ôm cổ hôn lên, hai cánh môi một khi chạm nhau thì không đơn giản có thể tách ra được.

Lại qua một hồi lâu, Tinh Nhan dựa vào bờ vai của hắn thở dốc, đột nhiên tiến đến hắn bên tai nhỏ giọng thì thầm một câu. Ngay sau đó cười tủm tỉm chụt lên má một cái mới quay vào nhà “Bye~”

…… Thịnh Ngự cứng đờ đứng yên một hồi, mới mang theo vành tai đã đỏ chót mở cửa lên xe.

—— cô nói, “Ngày đầu tiên gặp anh, liền cảm thấy môi anh nhất định rất mềm.”

………

Buổi chiều Thịnh Ngự cũng nhanh chóng xong việc rồi về lại nhà riêng.

“Thiếu gia? Cần tôi chuẩn bị áo tắm không?”

Quản gia nhìn hắn đã đứng ở bên cạnh bể bơi một hồi lâu, ngón tay vuốt môi không biết đang suy tư cái gì, chỉ đành hiền từ hỏi.

“Không cần đâu.” Thịnh Ngự giật mình lại rồi đi nhanh rời đi, nhưng mới đi hai bước đã dừng lại.

Hắn cũng không quay lại mà chỉ đứng thẳng lưng, nghiêm túc dặn dò: “Hai ngày nay, bác gọi người tới tu sửa cái hồ bơi trong nhà đi.”