Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Boss Luôn Thích Dán Ta

Quyển 2: Tương giao với đại ca cấm dục (5)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhìn chiếc Maybach đen đang chạy càng xa, Tinh Nhan vẫn đứng tại chỗ vui vẻ mà cười.

Ai da, mặc dù nhìn lạnh nhạt nhưng khi đỏ tai cũng rất đáng yêu.

“Sao lại không vào, tiểu công chúa của ba ba!”

Tinh Nhan quay lại nhìn về phía cửa biệt thự.

Một người đàn ông đã trung niên, dáng người hơi mập mạp tròn trịa đang từ bên trong đi ra, cười đều sắp không thấy mắt, ha hả mà trêu ghẹo cô.

Lúc nãy tin báo ngoài cổng nói tiểu công chúa đã về nhà, nhưng hắn ở trong nhà đợi một hồi cũng không thấy người đâu, chỉ có thể tự ra ngoài tìm.

Nguyên chủ tuy rằng nuông chiều tùy hứng, nhưng đối với cha mẹ lại đặc biệt thân cận, nếu có thể, nguyên chủ hy vọng cha mẹ luôn luôn vui vẻ hạnh phúc.

Tinh Nhan tự nhiên cười rộ lên, hơi nâng cằm, một bộ dáng của tiểu công chúa được chiều quen: “Đang xem con rể của ba đó!”

Quý phụ bước chân dừng một chút, trên gương mặt có vẻ hiền hòa hiện lên một chút lạnh lẽo, nhưng nhanh chóng che giấu, ôm lấy bả vai đẩy cô vào trong.

“A Lê sao? Vậy cũng không thể ở bên ngoài xem, trời nắng như vậy bị cảm thì sao ~”

Hai ngày trước Thịnh Lê tới đưa ra ý từ hôn hắn liền biết không thích hợp, từ hôn thì làm gì có nỗi khổ chứ. Chỉ là Nhan Nhan còn không chịu tin tưởng mà thôi. Thật đúng là xem nhà bọn họ không có ai sao!

Hắn nói sang chuyện khác nói:

“Mau mau mau, mẫu thân con làm canh bồ câu non mà hai chúng ta thích nhất đó, chỉ chờ con thôi!”

“Không phải nha!” Tinh Nhan theo hắn vào trong, cười hì hì, giơ lên một ngón tay lắc lắc, “Con rể của ba kêu Thịnh Ngự!”

Quý phụ dưới chân lảo đảo một cái. Thịnh Ngự hắn có biết…… Đây không phải ca ca của Thịnh Lê hắn sao.

“Nhan Nhan!” Hắn không dám tin, “Con không nói sai tên đó chứ?”

Tuy nói hắn không muốn con gái ngoan nhà mình gả cho Thịnh Lê, nhưng……nếu là Thịnh Ngự, cũng giống trò đùa quá rồi.

Tinh Nhan còn chưa kịp nói gì, Quý phu nhân đã từ bàn bước đón, ra ôn nhu mở miệng, “Hai người đang nói gì đó? Trước lại đây ăn cơm ~”

Nghe câu này, Quý phụ liền không nói nữa, liên tục xua tay, “Đợi lát nữa lại nói, đợi lát nữa lại nói, ăn cơm trước!”

Lúc Quý mẫu nhìn qua ánh mắt cực kỳ nhu hòa, Tinh Nhan đột nhiên cảm thấy rất thích loại ôn nhu này. Hình như, cũng từng có một người ôn nhu sủng ái cô như vậy.

……

Trên bàn cơm người một nhà nói nói cười cười, cũng không có để ý quy củ gì, cực kỳ ấm áp.

“Ai! Nhan Nhan Nhan Nhan!” Quý phụ nhìn chằm canh bồ câu trên bàn, không ngừng nháy mắt với cô, ngầm tỏ vẻ đáp ứng cô một lần.

Tinh Nhan lại hoàn toàn thờ ơ, rất tự nhiên múc thêm một chén cho mình, thân cận mà nhìn Quý mẫu, “Uống rất ngon! Tay nghề mommy giỏi quá!”

Uống xong rồi mới sờ sờ bụng, nhìn về phía Quý phụ, lúc này Quý phụ đau lòng mà tăng lên số tiền ba lần rồi, Tinh Nhan cười tủm tỉm gật đầu một cái, lại múc một chén canh nữa.

Ở Thịnh gia cô căn bản là không ăn được gì nhiều, giờ phút này thật sự đói bụng.

Quý phụ đau lòng cho quỹ riêng nho nhỏ của mình. Con gái hắn rất tinh mắt, cất giấu tiền riêng đều rất khó khăn. Quý mẫu buồn cười chụp hắn một chút, “Hai cha con các người không được lén lút giao dịch, ông béo quá rồi, không thể uống canh nữa.”

Quý phụ lập tức không vui, “Tôi đẹp trai như vậy sao có thể gọi là béo được! Hơn nữa nếu không uống hết sẽ lãng phí thức ăn đó! Mình không phải hai ngày trước còn khen tôi đẹp trai sao!”

Trên bụng hắn mới không có nhiều mỡ đâu, chỉ là gương mặt hơi tròn… một chút thôi.

Trên bàn cơm ở Quý gia, một màn này xuất hiện không chỉ một lần.

Quý mẫu tay nghề rất tốt, Quý phụ đặc biệt chung tình với món canh bồ câu non gần ba mươi năm, nhưng món này có lượng dinh dưỡng rất cao, cho dù Quý mẫu đã cố ý khống chế mấy ngày mới làm một lần, nhưng sau khi kết hôn, Quý phụ vẫn từ hình tượng anh tuấn soái khí từng ngày trở nên mượt mà béo tròn lên.

Sau khi người béo lên, Quý mẫu bắt đầu khống chế lượng ăn nghiêm ngặt hơn, sợ Quý phụ ăn vụng nên bình thường trên bàn cơm dù chưa ăn xong Quý mẫu cũng sẽ đem canh bồ câu Tinh Nhan uống còn thừa đổ đi, khiến Quý phụ đau lòng vô cùng.

Về sau mới nảy ra sáng kiến cùng Tinh Nhan làm giao dịch, ví dụ làm Tinh Nhan uống lâu một chút, hoặc ăn no rồi nhưng vẫn lấy thêm lén đưa hắn.

Tinh Nhan không nói gì, chỉ nhìn Quý phụ vì một chén canh bồ câu mà đổi trắng thay đen. Cô không khỏi cười lên, làm sao bây giờ, đột nhiên muốn…… Đem Thịnh Ngự cũng nuôi đến bụ bẫm tròn vo như vậy....nhất định rất đáng yêu.

……

Cuối cùng, Quý phụ vẫn là trơ mắt nhìn một chén canh bồ câu đã đến trước mặt bị đổ đi, hắn chỉ biết ôm ngực ngã vào sô pha.

Đau lòng.

Quý mẫu mang đến một đĩa trái cây, buồn cười liếc hắn, lại nhìn về phía Tinh Nhan, ngồi xuống, “Thế nào? Hỏi được rồi sao?”

Bọ họ đều biết Tinh Nhan lần này đi theo là muốn hỏi rõ ràng mọi chuyện, Quý phụ cũng ngồi dậy, lập tức trở lại dáng vẻ nghiêm túc muốn nói chuyện.

“Đương nhiên.”

Tinh Nhan khẳng định đến, “Con muốn từ hôn!”

Cô không co hứng mà dẩu môi, “Con phát hiện Thịnh Lê cùng tiểu trợ lý kia ở bên nhau, trách không được hắn muốn từ hôn, thứ không ánh mắt như vậy! Con mới không thèm hiếm lạ gì!”

“Lui! Lui! Cần thiết lui!” Cô còn chưa nói xong, Quý phụ đã tức giận bang một tiếng chụp lên cái bàn, đỉnh đầu muốn bốc khói, “Con gái yêu quý của chúng ta tốt như vậy! Hắn đúng là mắt mù mà! Cái kia cái gì…”

Quý mẫu cũng nhíu nhíu mày, đè hắn xuống, nhìn về Tinh Nhan, giọng nói cũng ôn nhu hơn, “Nhan Nhan, con chắc chắn sao?”

Nghe Nhan Nhan như nói vậy, hình như cũng không thích Thịnh Lê quá, nhưng bà sợ con gái lại hối hận, rốt cuộc mấy ngày trước còn la hét đòi gả đi…… Thay đổi quá nhanh.

Tinh Nhan đột nhiên cười lên, “Đương nhiên.”

Cô giơ giơ cằm lên, vẻ mặt thần bí kiêu ngạo, “Chủ yếu là, con phát hiện một người đàn ông tốt hơn hắn rất nhiều!”

Không chờ hai vợ chồng phản ứng, Tinh Nhan liền tiếp tục, “Con nói cho hai người nghe, lần này là người đó cứu con, lúc ở dưới nước quả thực đẹp trai cực kỳ!”

Thật sự đẹp trai! Nếu không phải lúc đó cô hôn mê bất tỉnh, quả thực muốn kéo hắn khi dễ một phen. Nhìn tiểu công chúa nhà mình một bộ vô cùng tự hào bộ dáng, Quý phụ Quý mẫu đột nhiên cảm thấy……Có thể bởi vì rơi xuống nước được cứu lên nên thích Thịnh Lê, lần này được người khác cứu cũng thích người ta… logic này…hình như rất hợp lý ....

Cái quỷ!

“Chờ chút.” Quý mẫu đỡ trán, đột nhiên hỏi, “Con rơi xuống nước là chuyện gì?”

“Bảo bảo không sao chứ!” Quý phụ cũng vội vàng hoang man.

Bọn họ đều biết, Tinh Nhan từ sau lần trước suýt chết đuối bắt đầu có chứng sợ hãi, ngày thường thấy hồ nước sẽ tự động cách ra xa, bởi vậy mấy cái ao ở hậu viện nhà họ đều bị lắp đầy.

Nói tới đây, Tinh Nhan liền hừ một tiếng.

Nữ vương cùng tiểu công chúa thật ra vẫn có vài điểm tương tự, đều là chịu được chút ủy khuất nào, chỉ khác nhau ở chỗ, nữ vương sẽ tự mình mạnh mẽ mà đánh lại một trận làm cho bọn họ quỳ xuống khóc lóc, mà tiểu công chúa sẽ lựa chọn cáo trạng, luôn có người sủng nàng.

“Là do Liễu Nguyệt Nguyệt cùng Thịnh Lê hai người!”

Lập tức hết sức cáo trạng, “ Liễu Nguyệt Nguyệt kia rất đáng ghét, lúc ở trên boong tàu con đều nói mình sợ nước không biết bơi, đã nói vài lần nhưng cô ta lại một hai phải kéo con xuống nước!”

Tinh Nhan giả vờ vô tình nhắc tới, “Cái này chắc cũng giống như gϊếŧ người chưa thành đi!”

“Còn có Thịnh Lê, lúc ấy con không muốn theo hơi giãy giụa làm cả hai đều rơi xuống, rõ ràng Liễu Nguyệt Nguyệt biết bơi, Thịnh Lê cũng biết con sợ nước, nhưng lúc con rơi xuống vẫn thấy Thịnh Lê hết mực lo lắng mà bơi qua chỗ cô ta, còn ân cần ôm lên thuyền…”

“Nếu không phải Thịnh Ngự thấy không ai cứu con mà lao xuống, con thật sự có thể không thấy được hai người rồi!”

Nghe cô nói xong Quý phụ Quý mẫu đã tức giận đến người đều run lên. Tốt, rất tốt, một cái Liễu Nguyệt Nguyệt! Một cái Thịnh Lê!

Cứ nghĩ rằng lần này rơi xuống nước cũng như trước là chuyện ngoài ý muốn, nhưng không ngờ lại ghê tởm đến vậy.

Không nói đến việc Thịnh Lê vẫn là vị hôn phu của Nhan Nhan, vị hôn thê không biết bơi không lo lắng lại đi cứu người khác, đến nỗi Liễu Nguyệt Nguyệt kia, biết người khác không biết bơi lại một mực kéo người xuống nước là muốn tính toán cái gì?

Gϊếŧ người chưa thành, nàng Nhan Nhan nói rất có lý.

Tinh Nhan nhanh chóng ngồi qua giữa hai người rồi vỗ vỗ ngực bọn họ, “Đừng nóng giận đừng nóng giận, con không có việc gì mà, con không có việc gì.”

Hai người cũng biết mà bình tĩnh lại. Quý phụ trong mắt hiện lên tàn nhẫn, lại rất khẳng định mà vỗ vỗ tay cô, “Ngoan, Nhan Nhan đừng lo lắng.”

“Ba ba nhất định sẽ làm cho bọn họ đều trả giá.”

Nghe Quý phụ nói như vậy, tiểu công chúa rõ ràng yên lòng, chỉ tò mò hỏi, “Vậy ba ba chuẩn bị làm sao?”

“Phạm pháp tự nhiên là phải chịu trách nhiệm rồi.” Không muốn làm tiểu công chúa nhà mình nhọc lòng, Quý phụ dời đi đề tài, “Nhan Nhan nói người cứu con là Thịnh Ngự đúng không?”

“Đúng vậy.” Tinh Nhan âm thầm cười gian xảo, ra vẻ đang chia sẻ bí mật của người mình thích với ba ba, “Con cùng ba nói, hắn rất đẹp trai đó! Tuy rằng nhìn qua có chút lạnh nhạt, nhưng đối với con rất tốt, vừa lúc nãy còn tự mình lái xe đưa con về nhà nữa……”

Quý phụ có chút không vui. Tuy rằng hắn cảm kích tên kia cứu Nhan Nhan, nhưng nhìn tiểu công chúa nhà mình vẫn luôn khen tên kia như vậy, phụ thân như hắn thật sự bất mãn nha.

Còn chưa gả đi đã giúp người nói chuyện như vậy rồi…

Quý mẫu nhưng thật ra vô cùng hoài nghi, không nói đến nhà mình tiểu công chúa kiều khí, xem người tự mang lự kính thấy ai đều tốt. Liền nói đến Thịnh Ngự kia…… đối với cô tốt thật sao?

Quý phụ đã chua lè hỏi, “Vậy có muốn ba ba đính hôn cho hai đứa không?”

Lão phụ thân tuy rằng chua xót, nhưng nguyện vọng của con gái yêu quý vẫn là phải thỏa mãn. Chỉ là hắn… nên mua một cây chổi chắc chắn để trong nhà là vừa.

“Không cần đâu!” Tinh Nhan lắc lắc đầu, vẻ mặt kiêu ngạo, “Con muốn hắn tự tới cầu hôn!”

Thịnh Ngự cũng muốn phá hư Thịnh gia mà, cô sao có thể cùng Thịnh gia định hôn ước gì chứ.

“Hảo hảo hảo.” Quý phụ vui vẻ ra mặt, không phải hắn xem thường con gái bảo bối nhà mình, nhưng thân phận giữa hai người…… hắn nghĩ muốn chờ đến khi đám cưới cũng sẽ rất lâu, có thể giữ con gái ở trong nhà lâu một chút.

Tinh Nhan đã mách lẻo xong liền trở về phòng.

Quý phụ và Quý mẫu cũng không duy trì tươi cười nữa. Quý phụ lập tức gọi điện thoại cho Lý gia, du thuyền hôm trước Nhan Nhan đi là của Lý gia—— bên trong nhất định có video giám sát.

……

Lúc này, Tinh Nhan ở trong phòng, nhìn nhìn gương mặt trong gương, không còn là tiểu công chúa, mà là tươi cười tùy ý lười biếng nữ vương.

Ai rảnh đi theo chen vào chuyện tình yêu của nam nữ chủ chứ, ngốc nghếch giống như trong tiểu thuyết, nàng hại ta ta cũng phải trã đũa lại, cô mới không muốn biểu diễn tình tiết tranh giành tình cảm đâu.

Hại cô, được thôi. Đi ngồi nhà giam một thời gian là được rồi.

Không cần biết là vô tình hay cố ý, dù sao tình huống lúc đó thật sự rất nguy hiểm, cô hiện tại là tiểu công chúa có quyền thế có người chiều chuộng nha, dù kết quả thế nào, làm bọn họ khốn khổ là được rồi.
« Chương TrướcChương Tiếp »