Quyển 1: Ảnh đế ảnh hậu "Tương ái tương sát" (xong)

Dung Ngọc v: Mọi người cảm thấy ai đẹp trai hơn? [ảnh chụp Dung Ngọc ][ảnh chụp một tiểu thịt tươi ]



Lúc trước hai người nhanh chóng kết hôn làm mọi người vẫn không phản ứng kịp.

Sau khi kết hôn, Dung Ngọc chậm rãi lui vòng, fans liên tục kêu than năn nỉ giữ lại cũng không thể ngăn được quyết tâm muốn tập trung chăm sóc dưỡng béo Nhan Nhan của hắn.

Các fan ngay từ đầu vô cùng tiếc nuối tưởng niệm hắn, nhưng mà không bao lâu sau đều biến thành không muốn nhìn thấy hắn nữa.

Quân tử như ngọc Dung ảnh đế về sau đã biến thành một kẻ cuồng khoe vợ.

Trên Weibo của hắn đều rậm rạp bài đăng mỗi ngày:

Dung Ngọc v: Hôm nay Nhan Nhan khen đôi mắt tôi rất xinh đẹp, có lẽ tôi trong mắt em ấy cũng là tình nhân hóa Tây Thi. [ảnh 1][ảnh 2]...[ảnh 9]

Dung Ngọc v: Nhan Nhan nói tôi đem người nuôi béo rồi. [ảnh 1][ảnh 2]...[ảnh 9].

Dung Ngọc v: Nhan Nhan nấu mì cho tôi. [ảnh 1][ảnh 2]...

Mỗi ngày đều là Nhan Nhan Nhan Nhan, dù cho vẫn giữ phong cách ôn nhu văn nhã cũng che giấu không được bản chất thê nô cuồng vợ.

Lần này nhìn thấy nội dung Weibo, các fans chỉ cần liếc một cái cũng có thể đoán được, chắc là Quý ảnh hậu khen tiểu thịt tươi này đẹp trai đây mà…

Vì vậy các fan sôi nổi tỏ vẻ: Thích nghe ngóng!

Chúng tôi cảm thấy ngài đẹp nhất nhưng mà Quý ảnh hậu cảm thấy tiểu thịt tươi đẹp trai nha ha ha ha!

………

Dung Ngọc nhìn thấy vẫn vô cùng bình tĩnh mà đặt điện thoại xuống, đi về phía Tinh Nhan đang ngồi trên sô pha.

Nhìn vợ mình đang trầm mê xem Tivi, hắn cũng ngồi xuống bên cạnh xem, chăm chú không kém, nhưng đến tình tiết nam chủ bùng nổ vả mặt những kẻ khác, Dung ảnh đế liền nhẹ giọng cảm thán, “Nhìn giả quá, cảm xúc không đúng chỗ, mắt không đỏ lên, không hề có cảm giác đang ở tuyệt địa phản kích lại, lúc này đáng lẽ…”

Tinh Nhan đang xem nhập thần chuẩn bị cười, nghe hắn nói xong thì cười không nổi nữa… Đây là lấy tiêu chuẩn của ảnh đế ra so à?

Dung Ngọc hình như mới nhớ ra, đỡ trán có chút ngượng ngùng, “Tôi lại phạm vào bệnh nghề nghiệp rồi.”

Hắn nói xong liền ôm chầm cô, tự sa ngã, nhỏ giọng làm nũng, “Thôi đừng xem nữa, nghỉ ngơi một chút được không?”

Tinh Nhan cười như không cười nhìn chằm chằm hắn, không khỏi khâm phục dáng vẻ vô tội nhưng da mặt dày đến không thể so này, cô tắt Tivi lại quay qua: “Hay anh diễn cho em xem?”

Hắn cười bất đắc dĩ, dung túng nói, “Em thích thì tất nhiên là được.”

Ảnh đế lập tức nằm ngã trên sô pha, suy nghĩ lại hình ảnh nam chính bị khi dễ, sau đó làm loạn quần áo của mình một chút, nắm lấy tay cô kéo đến đè lên hạ thân, một giây liền lộ ra vẻ mặt quật cường ẩn nhẫn, liều chết cũng không khuất phục.

Tinh Nhan:………

Nam chính bị đánh chỗ này chắc?

Cô nhướng mày nhìn hắn, nhưng mà, tiểu đáng thương như vầy, đúng là làm người ta muốn khi dễ nha…

Cô thuận theo nhéo nhéo vật dưới tay, vươn chân dài một cái ngồi lên người hắn, cuối đầu xuống thấp giọng, “Suỵt! Ngoan một chút!”

………

Có chút đáng tiếc là 5 năm sau khi kết hôn, bọn họ cũng không có con.

Vốn dĩ hai người lúc đầu có chút tiếc nuối nhưng tính cách cả hai đều không phải thật sự đặt nặng chuyện này, nên về sau cũng không nhắc đến.

Đặc biệt là Dung Ngọc, đã vui vẻ trải qua thế giới ngọt ngào của hai người, hắn liền càng không muốn có người hay việc gì đến phân tán đi sự chú ý của Tinh Nhan.

Mà lần này, không có sự kiện phim nóng kia, Tinh Nhan lại nghiêm túc làm việc, cũng dựa vào cốt truyện mà chú trọng chọn lọc chất lượng vai diễn.

Cho nên sau này diễn viên nữ trong nước đầu tiên giành được giải Oscar cũng biến thành Tinh Nhan, lúc cầm được giải thưởng trên tay cô cũng cảm giác được, khí vận đổi chủ mà đồng loạt kéo đến trên người cô.

Một tháng sau, cô liền được chẩn đoán mang thai.

………

Tinh Nhan cả đời sống vui sướиɠ tiêu sái, cũng được Dung Ngọc chiều chuộng cả đời.

“Tôi… Phải đi rồi” Cô đã già rồi, cười lên cũng có chút cố sức, nhưng khí chất vẫn phản phất như cũ, Tinh Nhan nhìn Dung Ngọc đang ngồi ở mép giường, hơi thở dốc: “… đừng cố nữa.”

“Được.” Dung Ngọc nay cũng đã trở thành lão nhân, chỉ còn mơ hồ nhìn đến một chút nét ôn nhu trên mặt, vẫn cười nhẹ vuốt ve tóc của người trong lòng, trong mắt lại không nhịn được mà đỏ lên.

Hắn nói, “Nhan Nhan đừng sợ.”

Từ từ đợi hắn.

Hôm nay cũng là một ngày nắng đẹp, lão nhân lấy ra một cái váy chỉnh chu, chậm chạp run rẩy giúp Tinh Nhan thay quần áo, chải tóc, sau đó nằm xuống bên cạnh, hai tay vẫn luôn nắm chặt ……

Lúc này một người đàn ông đã trưởng thành dắt theo một đứa nhỏ mở cửa vào, nhìn tình cảnh bên trong cũng nhịn không được mà bật khóc.

..........

Trên thực tế, đối với tình yêu giữa hai người, trước kia có vô số khán giả và fans hoan hô ăn mừng, tự nhiên cũng có một bộ phận không tin tưởng, lời nói khẳng định tỏ vẻ, hai người bên nhau quá nhanh, ngọn lửa quá mức kịch liệt, thực mau liền sẽ cháy hết.

Nhưng mà nhóm người đó vẫn luôn chờ, năm năm, mười năm, hai mươi năm, từ lúc học trung học, vào đại học, kết hôn…

Ngọn lửa của bọn họ vẫn nhiệt liệt như cũ. Một lần này cũng chính là cả đời.

Đến tận khi báo chí đưa tin nữ diễn viên đoạt Oscar đầu tiên trong nước Quý Tinh Nhan phu nhân cùng với phu quân ảnh đế Dung Ngọc, nắm tay vĩnh biệt cõi đời.

…………

PHIÊN NGOẠI HIỆN THỰC

Lúc Tinh Nhan trở về thế giới hiện thực, cô vẫn đang ở trong phòng tắm, hình như cô đã ngủ quên, chỉ là trải qua một giấc mộng rất dài, tiêu hao hết sức lực cả người, cảm xúc cũng không hề dễ chịu.

Cô xoa xoa trán mình, âm thanh cũng có chút vô lực, “Điềm Điềm?”

Lập tức có một màn hình trống rỗng xuất hiện trước mặt, Group bao lì xì bay lên.

Bên dưới góc trái có một quả cầu nhỏ giật giật, bất đắc dĩ lại cường điệu một lần nữa, “Ký chủ, tôi không phải gọi là Điềm Điềm.”

Tinh Nhan lúc này mới bước ra ngoài, mặc áo tắm rồi tiện tay cầm lấy khăn lau tóc, “Nhiệm vụ hoàn thành thế nào?”

Lần đầu tiên cô bắt được Group bao lì xì chỉ mới mười tuổi, nhưng mà lúc đó cuộc sống của cô không thiếu thứ gì cũng chẳng có tham vọng gì to lớn, có thêm trợ giúp cũng chỉ là dệt hoa trên gấm nên cô cũng không dùng gì đến.

Chỉ tiếc không bao lâu gặp tai nạn ngoài ý muốn mà chết đi, linh hồn sắp hoàn toàn biến mất, lúc đó hệ thống của Group bao lì xì đưa ra trao đổi, làm cô đi những thế giới khác sinh hoạt và tìm kiếm vận khí, còn nó sẽ giúp ngưng tụ lại linh hồn.

Cô đồng ý.

Chỉ là, linh hồn cô khi tiến vào một thế giới thì liền gắn chặt với khí vận, sau khi rút ra tất cả ký ức ở thế giới kia cũng biến mất.

Cô cũng không biết mình đã làm nhiệm vụ như thế nào.

“Rất hoàn mỹ.” Tiểu viên cầu hơi xoay tròn, ca ngợi nói, “Cô mở khóa được một Group bao lì xì mới.”

Trên màn hình mới xuất hiện thêm một icon, Long đàn 123.

Thuộc loại cao cấp.

Tinh Nhan đi đến trên ghế nằm ngồi xuống, cựa quậy một chút vẫn cứ cảm thấy không thoải mái như trước đây nữa. Không cố gắng suy nghĩ, Tinh Nhan click mở Group bao lì xì mới.

Group bao lì xì ngao một tiếng thông báo, có rồng mới đến!

Lục tục có vài con rồng ngoi lên.

Áo Lâm: “Rồng mới mau chụp hình xem! Là giống cái sao?”

Bởi vì đây là Long đàn, cho nên trong nhóm nhiều nhất cũng là long tộc, đương nhiên cũng có loài khác nhưng hẳn là rất ít, nếu không tự giới thiệu thì đương nhiên thừa nhận mình là Long tộc.

Tinh Nhan suy nghĩ một chút, đi đến mở ra một ngăn tủ, chỗ này là cất chứa quà sinh nhật cô được tặng mấy năm nay, số lượng rất nhiều, trong đó nhiều nhất chính là trang sức, lắc tay kim cương hay vòng cổ,...

Cô chọn ra vài món, phát bao lì xì.



XY: Là nhân loại, lễ vật gặp mặt.

Bao lì xì phát ra, rất nhanh đều bị đoạt hết. Theo thường thức, Long tộc thích tất cả các đồ vật sáng lấp lánh đặc biệt là đá quý, không biết bên kia có thứ gì giống với kim cương hiện đại được mài giũa tỉ mỹ không.

Hy vọng có người thích.

Bọ họ biến mất một hồi, một lần nữa tràn ra cũng đã phát ra yêu thích tràn đầy với trang sức.

Áo lâm / Bass /… Ngao Kim: Long Thần ở trên! Nhân loại ngươi quá hào phóng! Còn nữa không còn nữa không?!

Thực rõ ràng, ai giành được đều rất thích đồ vật cô đưa ra.

XY: Còn có.

Một đám lại vui vẻ vô cùng, trò chuyện riêng với cô: Ngươi cần thứ gì?

Long tộc đa số đều kiêu ngạo, tự nhiên khinh thường chiếm không tiện nghi của nhân loại nhỏ yếu.

Tinh Nhan cũng không e dè, XY: Tôi cần tìm công pháp tu luyện linh hồn.

Công pháp của nhân loại đối với Long tộc mà nói, có lẽ là không hề đáng giá. Bọ họ không thể tu luyện, nhưng sinh mệnh vô cùng lâu dài, lại có sở thích sưu tập bảo vật, nhất định gia tài của họ vô cùng to lớn lại đa dạng.

Quả nhiên bọn họ đều không cần suy xét, chỉ là hơi mất công chui vào bảo khố lục tìm mà thôi, sau đó liền tiện tay ném cho cô.

Lại lần nữa chuẩn bị truyền tống đi, Tinh Nhan nhịn không được mà nghĩ, hiện tại linh hồn của cô dựa vào khí vận, cũng vì vậy mà mất đi ký ức, vậy nếu có một ngày, cô không còn cần dựa vào vận khí nữa?