Quyển 1: Ảnh đế và ảnh hậu "tương ái tương sát" (1)

“Đừng gây rối nữa…”

Sâu bên trong một góc tối, loáng thoáng nghe được giọng nói của một người đàn ông, gương mặt đẹp trai lúc này đều là bắc đắc dĩ, nhưng lại vô cùng dung túng.

“Gây rối?”

Cô gái ở đối diện dường như cảm thấy lạnh, cơ thể cô run lên nhè nhẹ, gương mặt thường ngày xinh đẹp chói mắt lúc này lại tràn đầy mệt mỏi.

Nghe được câu này, nàng nhịn không được mà lộ ra vẻ đau khổ và giận dữ.

Mười năm, suốt mười năm rồi.

Từ lúc cô chỉ mới 15 đến hiện giờ đã 25 tuổi, khi còn nhỏ nhận thức đến lúc học đại học thì bên nhau, cô may mắn được xuất đạo sớm.

Thành tựu của hắn ta trước giờ hầu như do cô một tay giúp đỡ, mỗi một tài nguyên đều do cô âm thầm hỗ trợ, cũng chính vì vậy mà cô bỏ lỡ không ít tài nguyên tốt.

Khi đó hắn nói rằng muốn có được thành tựu xứng đôi với cô rồi mới công khai, cô đương nhiên tin tưởng, tìm mọi cách giấu giếm, trước mặt người khác không dám nói nhiều hai câu, có khi mấy tháng thậm chí nửa năm không gặp mặt cũng là bình thường.

Rốt cuộc chờ đến hắn tự tuyên bố có bạn gái, nhưng đáng tiếc người bạn gái kia không phải là cô.

Cô không nhịn được mà chất vấn một chút liền thành gây rối?

Cô hít thở sâu, bắt đầu giãy giụa.

Hắn ta thấy vậy liền càng dùng sức, viên kẹo đường này còn chưa ăn được vào miệng đâu, chưa nếm thử là vị gì sao có thể bỏ qua.

Lời nói thì cực kỳ nhỏ nhẹ nhưng trên tay lại không buông lỏng chút nào.

Hai người cứ ở trong góc mà giằng co.

……

Lúc Tinh Nhan mở mắt ra, liền nhìn thấy một tên đàn ông đang nắm chặt cổ tay mình, dùng lực mạnh mẽ ép buộc hơn nữa đang đưa mặt lại gần.

Tinh Nhan liền khó chịu mà lạnh giọng, “Buông ra!”

Trình Nham hơi bất ngờ, trên tay không tự giác buông lỏng.

Tinh Nhan thuận thế rút tay về xoa cổ tay một chút, có hơi đau.

Thế giới này chủ yếu là câu chuyện về tổng tài bao dưỡng tình nhân cuối cùng tìm được tình yêu đích thực.

Nữ chính là một tiểu hoa đán đang nổi lên tên Hứa Nhạc Nhạc, bởi vì phải kiếm tiền giúp đỡ phụ thân mà bị nam chủ Nghiêm tổng bao dưỡng. Sau đó là tình tiết cực kỳ quen thuộc, nam chủ chậm rãi phát hiện nữ chủ thiện lương, ngây thơ, không ra vẻ, hoàn toàn khác với những tình nhân bị bao dưỡng khác. Mà nữ chủ cũng bởi vì được nam chủ đối xử đặc biệt mà dần có tình cảm, nhưng ngay lúc này, bạch nguyệt quang của nam chủ trở về.

Nữ chủ đương nhiên vô cùng thương tâm, đau khổ từ bỏ, quyết tâm quay lại hết lòng vì sự nghiệp, sau đó đưa đến một nhóm người theo đuổi. Lúc này tổng tài ghen tị, nhận ra hắn từ lâu đã không còn thích bạch nguyệt quang mà đem lòng yêu nữ chính lúc nào không hay, hai người cuối cùng hạnh phúc bên nhau.

Còn Trình Nham- người luôn được đồng tình vì bị bạn gái vứt bỏ, bị Trần Dao uy hϊếp cũng chỉ là một trong số những người theo đuổi nữ chính mà thôi.

Đương nhiên nếu chỉ vậy thì không liên quan gì đến Quý Tinh Nhan, trong câu chuyện của nữ chính, cô cũng chỉ được nhắc đến hai câu, là một ảnh hậu bị lợi ích mờ mắt mà vứt bỏ bạn trai.

Nhưng mà thực tế, Quý Tinh Nhan tính cách hào phóng, bởi vì gương mặt quá mức diễm lệ mà trong công việc luôn luôn cẩn thận giữ mình trong sạch, cuối cùng lại thành bạn trai cũ đá kê chân, về sau ảnh nóng bị phát tán khắp nơi, mất hết thanh danh mà chết.

Nhưng mà không sao cả, dù một việc nhỏ cũng có thể tạo thành hiệu ứng bươm bướm, từ thời khắc cô đến đây thì định sẵn cốt truyện sẽ không còn như cũ.

Lúc này người đàn ông kia cũng đã phản ứng lại, hắn sắc mặt đen thui nhưng vẫn cố gắng ngụy trang mà dỗ ngọt, “Ngoan, anh thật sự chỉ thích em, đừng giận dỗi nữa được không?”

Hắn đã giải thích rất rõ, cùng Trần Dao bên nhau chỉ có một đêm, vẫn là say rượu loạn tính, hiện tại Trần Dao lấy hình ảnh uy hϊếp bắt hắn phụ trách.

Vì sự nghiệp, hắn còn có thể làm sao?

Gạt quỷ đâu?

Nếu thật sự say khướt thì đã nằm không dậy nổi, nhưng nếu chưa say đến vậy lại còn loạn tính… Chẳng qua là bản thân không chịu được dụ dỗ mà thôi.

Tinh Nhan nâng tay lên nhìn xem, vô tình làm tay áo trượt xuống, lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn, nhìn có hơi đỏ, còn đau nữa… Lặp tức cười như không cười nhìn lên hắn ta.

“Biết quấy rối bạn gái cũ sẽ có hậu quả gì không?”

“Nếu không biết, vậy…”

Không thèm để ý đến biểu tình khó chịu của hắn, cô thong thả mà vén một vài sợi tóc lộn xộn ra sau tai.

“Để tôi dạy cho anh.”

Tức thì ý cười trên mặt biến mất, cô vươn chân dài đá một cú tàn nhẫn vào khớp xương đối diện.

Hắn ta tức khắc kêu đau một tiếng, lảo đảo sắp ngã.

Còn chưa kịp phản ứng lại đã bị một bàn tay đánh tới trên cổ, mạnh mẽ đẩy ra sau, binh một tiếng đập vào vách tường làm hắn đau đến mắt nổ đầy sao, giọng nói cũng nghẹn lại.

Nhưng Tinh Nhan hoàn toàn không có dừng lại, một tay đỡ đầu hắn, còn đầu gối thì mạnh mẽ nâng lên va chạm phần bụng mềm, động tác vô cùng thuần thục dứt khoát.

Lại lần nữa bị đánh trúng, Trình Nham đau đến gập người, trán cũng nổi gân nhưng vì cổ vẫn đang bị đè ở trên tường nên chỉ có thể nghẹn ngào vài tiếng trong cổ họng, không kêu được tiếng nào.

Tinh Nhan lúc này mới hài lòng, nhướng mày rút tay về, ưu nhã mà sửa sang vuốt thẳng lại phần váy bị nhăn.

Nhìn tên kia trượt xuống rồi cuộn tròn trên mặt đất, hắn đau đến nét mặt đều vặn vẹo, toàn là cảm xúc giận giữ, xấu hổ, bực tức, hoàn toàn không còn dáng vẻ đạo mạo giả dối ban đầu.

—— như vậy mới đúng nha!

Tinh Nhan lúc này đã bình tĩnh trở lại, “Bây giờ biết rõ chưa?”

Hắn ta thở ra, nhẫn nhị đến trán nổi đầy gân xanh, cố gắng điều chỉnh cơ mặt mà mỉm cười, chỉ là trong đôi mắt ấp ủ đầy bạo lực.

Chậc... đáng tiếc, so với lúc nãy càng dễ nhìn, cô thích nhất là nhìn người khác hận đến muốn gϊếŧ cô nhưng lại không làm gì được, chỉ có thể dùng ánh mắt đe dọa.

Hình như nhận ra điều gì đó, cô lùi lại vài bước, vứt một cái hôn gió về phía nhìn hắn ta, còn cố tình thấp giọng ái muội,

“Ngoan, lần sau gặp lại.”

Món nợ còn lại cô về sau chậm rãi tính toán.

Nguyên chủ trước khi đầu thai đã nói rõ nguyện vọng, cô phải nghiêm túc thực hiện.

Nghe được một chút ý ngầm mà cô chưa nói, lại nhìn cô gái quá mức diễm lệ đến gần như quỷ dị trước mặt, đôi môi đỏ tươi giống như hút màu, Trình Nham đột nhiên rùng mình.

Dù sao cũng đã trèo đến địa vị như bây giờ, hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, cuối xuống che giấu cảm xúc. Vốn dĩ niệm một chút tình xưa không đáp ứng người kia kế hoạch, nhưng bây giờ cũng không thể trách hắn vô tình.

Mặc kệ cô có ý gì…Tiên hạ thủ vi cường.

Trên mặt Trình Nham lộ ra vẻ hung ác nham hiểm, đột nhiên hắn giật mình, cương người tại chỗ.

Có người.

Vải dệt màu đen đong đưa thong thả, bên dưới là một đôi ủng cao thêu long văn chìm nhìn rất sinh động, Trình Nham ngẩng đầu nhìn qua.

Vừa lúc nhìn thấy phần cằm trắng nõn, đường cong không quá góc cạnh, gương mặt như tranh vẽ lại hiện ra một chút xa cách có lễ, giống như những nhân vật thường được miêu tả trong sách cũ, quân tử như ngọc.

Rõ ràng ở góc khuất tối tăm, nhưng trong chớp mắt người vừa xuất hiện liền có cảm giác như được tắm mình trong ánh nắng ấm áp, gió xuân nhè nhẹ.

Là Dung Ngọc.

Người được các fan xưng là “Mạch thượng như ngọc, quân tử vô song” Dung ảnh đế.

Cũng không biết anh ta đã ở đây bao lâu… Trình Nham sắc mặt vô cùng khó coi, nhưng nhanh chóng điều chỉnh, mỉm cười ôn hòa chào hỏi tựa như không có chuyện gì xảy ra.

Chống tay ngồi dậy, rõ ràng bản thân cùng Dung Ngọc xuất đạo không cách bao lâu, nhưng tất cả mọi người đều cho rằng hai người là không thể so sánh, hắn không muốn mất mặt trước mặt dung Ngọc, nhưng đồng thời cũng thầm thấy may mắn, ảnh đế chắc sẽ không để ý đến chút việc này.

“Dung tiền bối…”

Giới giải trí chính là như vậy, là một nơi vô cùng thực tế, nhìn thấy Dung Ngọc hắn chỉ có thể kêu tiền bối, không thể hỏi người đã ở đây bao lâu hay nghe được những gì.

“Ừm” Dung Ngọc hơi dừng lại, liếc nhìn thoáng qua nơi hắn bị đánh, sau đó tự nhiên mà lướt qua.

………

Ở bên này, Tinh Nhan cầm một viên thuốc hình tròn đặc biệt, cô nhìn một chút rồi chậm rãi nuốt xuống, gương mặt lặp tức toả sáng như hoa đào tháng ba, diễm lệ lóa mắt.

Trợ lý nhỏ với gương mặt tròn trịa thấy cô liền ngây người, sau đó cười tươi lên chào đón, “Quý tỷ, đã quay lại rồi ạ”

Quý tỷ nhà cô tâm tình rốt cuộc khôi phục bình thường, hình như có thêm chút tùy ý, quả thật đẹp mê người!

.....

Hôm nay cảnh quay đa số đều là của cô và Dung Ngọc, liên tục nhiều phân đoạn.

“Qua!” Đạo diễn kích động đến râu đều dựng lên, vỗ tay lên đùi liên tục “Mau mau, cảnh tiếp theo!”

Hôm nay hai người phối hợp cảm giác tốt hơn ngày thường rất nhiều, cảm xúc phát huy đúng chỗ, cứ duy trì như vậy hắn đã có thể nhìn thấy tương lai lên đài nhận giải thưởng!

Đạo diễn cầm loa lên, phấn khởi chỉ huy nhân viên hiện trường, “Mau mau,... ánh đèn ánh đèn! Chuẩn bị xong chưa! Còn có cái kia! Đem bối cảnh phía sau thay đổi! Đang nói cậu đó!”

“Tiểu tử đang đội nón kia, đầu óc mơ hồ, chưa ăn cơm sao?!”

Sau đó lại nhiệt tình chuyển sang Tinh Nhan cùng Dung Ngọc, trong tay cầm kịch bản không ngừng chụp bang bang, “Dung Ngọc… Tiểu Quý… Chuẩn bị xong chưa?”

Mọi người đều bận rộn đến mồ hôi đầy người.

Tinh Nhan nhận thấy có một ánh mắt chăm chú nhìn mình, cô theo hướng nhìn lại thì thấy người đàn ông kia thì giật mình, lập tức thu hồi tươi cười.

Cô đảo mắt nhìn gương mặt kia một lần, nhìn đến nỗi hắn gần như không duy trì được vẻ ôn nhu trên mặt mới tiếc nuối mà dời mắt.

Nếu cô nhớ không lầm, Dung Ngọc tên này… Hình như là đại Boss ở phía sau tính toán phá đổ công ty của nam chủ, bất quá cũng không có liên quan gì đến cô.

Đáng tiếc chính là — gương mặt này rất phù hợp với sở thích của cô, nhưng mà hình như người ta có ấn tượng không tốt với Quý Tinh Nhan.

Nhưng mà cô không biết rằng, cô vừa quay mặt đi, người kia lập tức mất tự nhiên, thậm chí có chút thất vọng.

………

Hôm nay hiệu suất quay chụp rất cao.

Xem phản ứng của đạo diễn hẳn là cô diễn rất tốt, nhưng thật ra Tinh Nhan không biết diễn kịch, được như vậy là nhờ vào “Nhập diễn đan” cướp được trong Ảnh Hậu Group bao lì xì.

Cô trở về phòng liền đá văng giày cao gót, xõa tóc ra rồi ngã người lên giường lớn, ôm chăn lăn vài vòng mới nằm yên.

Qua một lúc lâu mới duỗi tay lên tủ đầu giường cầm lấy một cái gương nhỏ, vỗ vỗ lên mặt soi trong chốc lát, chớp mắt vài lần rồi đưa gương ra xa một chút.

——vẫn là xinh đẹp như vậy.

Tinh Nhan lại ngắm bàn tay mình một lúc, đột nhiên rất muốn sơn đỏ, chắc chắn sẽ rất đẹp.

Có lẽ đã mệt mỏi, cô cũng dần cảm thấy buồn ngủ, nhưng trước khi ngủ say cô còn mãi suy nghĩ mà trở người vài lần, mơ mơ màng màng nghĩ muốn mua thêm gấu bông, không có “Điềm Điềm” cứ cảm thấy không thoải mái.

Mà lúc này ở phòng bên cạnh,

Bang! Cửa phòng tắm mở ra .… Dung Ngọc dẫn theo hơi nước bước ra ngoài, đai lưng tùy ý buộc bên hông để lộ ra cơ bụng cùng với tuyến nhân ngư ẩn hiện phía trong.

Hắn dùng khăn tắm lung tung lau tóc liền tiện tay ném một bên, cầm lấy di động rồi nhìn chằm chằm Weibo, nhìn tên tài khoản hắn đã chú ý từ hôm qua, nhưng bên kia vẫn không hề có động tĩnh gì, gương mặt ôn hòa dần dần căng chặt.