Chương 25

Ngồi trên xe, cô vô thức hướng ánh mắt ra cửa sổ. Boss lúc này thật đáng sợ, lạnh lẽo đến cực độ. Không thể nhìn ra vài giờ trước Boss còn tươi cười với cô nữa.

Dương Tịch chỉ muốn trốn nhanh khỏi Boss, cô không quen Boss của bây giờ.

Nhìn xe dần dần chuyển bánh đến con đường quen thuộc mà tuần trước cô đã đến đây tá túc. Tinh thần của cô dần hoảng loạng cầu trời Boss sẽ không làm gì cô đi.

Khoảng khắc tử hình cũng đã đến, chiếc BMW dừng lại trước căn biệt thự to đùng, tự giác mở cửa xe bước từng bước theo Boss.

Cô thực sự rất sợ, bối rối, miệng đã khô khốc. Cô trong lòng không ngừng cầu khẩn :”Lạy trời! Boss sẽ không làm gì cô đi”.

Dương Tịch biết đó là điều không thể nhưng đây chính là hi vọng duy nhất cô có thể bám víu. Nếu không cô sợ mình sẽ bị dọa đến ngất mất.

Trong khi cô ‘bạn gái Boss’ đang lo sợ đến thế, Boss ‘bạn trai cô’ không an ủi lại còn làm mặt lạnh như ‘châu bắc cực’ muốn ‘ăn tươi nuốt sống’ người khác đến nơi.

Boss thật không biết nghĩ cho người khác.

Cô suy nghĩ lung tung để vơi đi nổi lo lắng của mình. Nhưng mà điều gì đến cũng phải đến, Boss mở cửa để cô tiến vào trong.

Cô thuận ý đi vào, vừa mới đặt chân trên sàn nhà lót gạch lạnh ngắt thì nghe đằng sau vang lên tiếng đóng cửa thật lớn.

Boss giận cũng không cần quá dữ dằn như thế, hại cô giật mình.

Boss tiến về phía, Dương Tịch biết chắc chắn sẽ xảy ra việc không tốt. Hoảng sợ bước lui về phía sau.

Tình cảnh này rất giống lần trước Boss tỏ tình với cô, sẽ không lập lại lần nữa đi.

Một người tiến một người lùi, rất nhanh cô đã bị chặn lại bởi bức tường. Những điều cô suy nghĩ hoàn toàn đúng, Boss tiến về phía cô, chặn không cho cô chạy thoát và giờ.

Boss… bế cô lên!!

Boss muốn mang cô đi đâu kia chứ?

Cô được Boss bế qua từng bậc thang, suy nghĩ càng ngày càng loạn. Boss sẽ không ‘muốn’ cô chứ?

A, không được, cô vẫn còn nhỏ, vẫn chưa có lấy chồng, không thể làm chuyện đó trước khi kết hôn.

Nhưng cái con người cô kia suy nghĩ lại khác, Boss có tính độc chiếm rất lớn, Boss cũng không thích cái cảm giác bất an, chỉ cần Dương Tịch chân chính thuộc về mình, Boss mới có thể yên tâm được.

Đấy trong khi Boss suy nghĩ như thế đấy nhưng Dương Tịch lại khác cô cực kì hoảng sợ, cô chưa hề chuẩn bị tâm lí đến những việc như thế này.

Căn phòng lúc trước cô ở hiện ra trước mắt, Dương Tịch chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi vòng tay Boss chạy vào trong ấy trốn. Nhưng cô căn bản không thể nào nhúc nhích được dù chỉ một chút xíu.

Nhìn Boss ôm cô lướt qua căn phòng đầy ‘hi vọng cuối cùng’ để ‘sống sót’. Cô ảo nảo lần này thì đời con gái mất hết trong tay Boss rồi.

Cánh cửa phòng đóng kín của Boss được mở ra.

Tò mò nhìn xung quanh, đây là lần đầu tiên cô được vào phòng Boss. Mọi thứ lạ lẩm khiến cô thích thú quên ngay cả chuyện mình sắp bị làm ‘thịt’.

Phòng Boss thật sạch sẽ, gam màu xanh biển làm chủ đạo. Phong cách lại có chút gì đó bí ẩn như Boss tò mò nhìn từng nơi Boss bế cô qua.

Nhưng Boss lại đi rất nhanh cô ngắm còn chưa đủ, nhìn Boss muốn kháng nghị thì lần nữa Dương Tịch ý thức được mình đã được đặt nằm trên một chiếc giường lớn.

Hỏng rồi, cô lần này hết đường cứu thật rồi.

Gấp gáp cô muốn làm tan đi không khí ái muội này, vội vàng tìm chuyện khác để lãng tránh.

“Anh tại sao đem em vào đây”.

“Ăn em”. Boss trả lời không hề do dự.

Cô tự cốc đầu mình, thế này thì chết rồi. Không suy nghĩ kĩ trước khi nói, giờ thì khỏe Boss trực tiếp nói như thế rồi, muốn trốn cũng trốn không được.

Nhìn lên ánh mắt rực lửa của Boss, cô không tự chủ đỏ mặt, ánh mắt của Boss thật nóng bỏng.

“Tịch nhi, anh nhớ em”.

Dương Tịch nghe câu nói ấm áp của Boss, thật không tin vào lỗ tai của mình. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt tràn đầy yêu thương của Boss, Dương Tịch biết hết thẩy Boss nói là thật.

Một trận ấm áp truyền đến tim, môi mĩm cười.”Em cũng nhớ anh”.

Chính là cô không biết hành động này thật mê người. Đây là do cô câu dẫn Boss.

Boss cuối người hôn cô, nụ hôn ấm nóng, nhẹ nhàng.

Không biết tại sao cô lại cùng Boss dây dưa.

Boss hôn khiến cô thất thần, mê loạn. Cảm nhận cánh tay Boss ở trên người bắt đầu không an phận, tiến vào bên trong áo, di chuyển.

Những nơi bàn tay Boss đi qua đều khiến cơ thể cô nóng ran, hô hấp bản thân dồn dập. Biết rằng nên chống cự nhưng một chút sức lực cũng không có.

Đến khi cơ thể cảm nhận không khí lạnh truyền vào cô mới giật mình. Áo quần đã bị Boss thoát hết.

Cô sợ hãi, lúng túng, không hiểu sao mắt lại ngân ngấn nước, bám víu vào cánh tay Boss. “Không nên, em sợ”.

Boss ôn nhu vuốt ve má cô:”Đừng sợ, cho anh”.

Sự ôn nhu của Boss khiến cô cảm động nhưng như vậy có quá nhanh hay không?

Muốn lần nữa kháng nghị, chưa kịp mở miệng Boss lại lần nữa bịt miệng cô bằng đôi môi ấm áp của mình.

Cô mê dần đi, không còn suy nghĩ được nữa. Chỉ có thể để mặc Boss định đọat.